Cái biểu tình của Hades, theo ta thấy thì không phải của ông ngoại... mà là ông bố?
"Giờ ta có thể ra ngoài rồi phải không? Anh cũng không phải tính đem mẹ con ta nhốt trăm năm luôn đấy chứ? Ta thì không sao... nhưng mà đứa nhỏ thì..." Thật không khó thấy Hades đã bị dụ, từ uy hϊếp chuyển thành bị uy hϊếp chắc cũng chỉ có lão cha ngốc manh của của ta.
Kết quả đương nhiên khỏi phải bàn, Hades ngu ngơ hỏi: "Thật sao? Vậy để ta đưa con ra ngoài... Con muốn đi đâu đây?"
Ta lật bàn... Minh vương đại nhân, ngài cũng lật mặt nhanh quá đi!
"Hả... Haha... Ta muốn quay về hiện đại tìm Carol..."
"Được... Ta đưa con đi."
"Thôi... Không cần..."
"Đi thôi!" Hades cười kéo ta, ngón tay nhẹ phất, trên người ta lập tức thay một bộ đồ hoàn chỉnh. Lúc nãy mới nhớ, ban nãy hang máu quá, quên cả trên người "vườn không nhà trống"...
Nhưng mà công nhận, có Hades ta tiết kiệm được một khoản tiền mua quần áo, cả tiền thuê xe cũng không tốn nha. Hắn chỉ cần phất ngón tay, mở ra một thông đạo, chúng ta chỉ cần bước qua là đã tới cổng nhà Rido.
Người hầu nhà Rido nhìn thấy ta thì vội vàng mở cửa, cũng hướng bên trong kêu lên: "Là tiểu thư Shirley trở về..."
Người đi ra chính là phu nhân Rido, theo sau là anh Roddy cùng Jimmy. Phu nhân Rido mắt rưng rưng: "Shirley, lâu nay con đi đâu vậy? Còn vị này là...?"
Ể? Mọi người nhìn được vị này à?
"Vị này là..." Nói sao đây? Cha ta à? Không được!!! Vị kia ở Nhật Bản sẽ bay thẳng qua đây đấm ta mất.
"Thật ra, quan hệ của chúng ta tương đối thân mật" Hades đại nhân mặt không đổi sắc mở miệng nói.
"Không..."
"Ra là vậy, Shirley dù có bạn trai thì cũng phải nói chúng ta một tiếng chứ! Làm mọi người lo lắng lắm đấy!"
"Không phải..."
"Tóm lại ta hiểu mấy đứa nhỏ tụi con muốn có không gian, nhưng nhất định cũng phải điện về báo bình ban, nhớ chưa?"
"Dạ!" Giờ càng giải thích càng loạn, thôi thì im lặng là vàng.
---
Vào đến phòng khách, ta bắt gặp một bóng dáng quen quen. Là Asisu, lúc này đã cắt tóc ngắn, trên người mặc bộ trang phục hiện đại, thế quái nào ta lại thấy không có chỗ nào là không hài hòa nhỉ.
"Đây là Asisu, hiện tại là quản gia ở đây" Dì giới thiệu
"Chào chị!" Tạm thời vẫn là giả bộ không quen đi
"Xin chào tiểu thư Shirley! Chào mừng cô quay trở lại!" Asisu lễ phép nói
Oa! Duyên dáng dịu dàng, hiền lành thục nữ, nhu mì hiểu chuyện! Nào giống một nữ hoàng ngang ngược, độc ác nhỉ? Rõ ràng đây là một cô gái hiện đại ngoan hiền đấy! Bảo sao cả nhà Rido đều bị thu phục.
Ta còn bận tự kỉ trong lòng, chợt nghe Hades nhỏ giọng: " Trên người cô ta có hương vị tử vong, cần ta "xử" luôn không?"
"Ách... thôi không cần!"
"Được! Ta nghe con!"
Ta mang thai, chứ không phải biến thành đứa trẻ mà! Có chút thảm nhìn Hades một cái, nhưng hắn lại làm như không thấy, quay đi quan sát căn phòng.
"Con có thể giới thiệu anh bạn này chút không?"
"Ha... Ha... Haku..." Ta xém tí đã buột miệng mà nói Hades, may mà kịp sửa miệng.
Được cái Hades cũng hợp tác, mở miệng: "Đúng vậy!"
"Carol đâu? Chị ấy có ở nhà không?" Đúng rồi, tí nữa quên việc chính.
Nhưng nhắc tới Carol, mọi người đều biến sắc, nhất là Asisu, nàng mở miệng nhưng cái gì cũng không nói được.
Cuối cùng là dì lên tiếng: "Con bé mất trí nhớ! Đến cả việc có đứa nhỏ cùng thiếu gia nhà Rapman, cậu Ahmad Rapman, cũng không nhớ rõ. Hiện tại cậu ấy đã đưa con bé về chăm sóc, Ryan cũng đi theo rồi"
"Là đi đường biển sao?" Tình tiết sao lại đi nhanh thế rồi? Ta vẫn không tới kịp mà! Tức muốn lật bàn...
"Đúng vậy! Bọn họ mới xuất phát một giờ trước!" Jimmy ôm đầu nói, giọng điệu thập phần chán nản. Cũng khó trách, vốn là vị hôn thê của mình, cuối cùng lại bị người khác cướp đi, mà hắn một lời cũng không thể nói được.
Mới một tiếng, vẫn đuổi kịp mà. Ta đứng lên nói: "Xin phép cả nhà, con có việc gấp phải đi trước..."
"Shirley... con gọi điện báo cho cha mẹ trước đã"
"Dạ" Một cuộc gọi mà thôi, mặc dù ta đối với 2 người này cũng không có hoài niệm gì, nhưng dù gì cũng là thân mẫu của thân thể này, họ vẫn sẽ rất lo lắng.
Hades tất nhiên sẽ đi cùng ta rồi. Tuy nhiên mới ra khỏi nhà Rido, hắn quay đầu lại nói: "Có người đi theo..."
Nhà Rido trước nay vốn tư tưởng thoải mái, việc ta đi cùng bạn trai tất nhiên chẳng ai ý kiến gì rồi. Mà người đuổi theo chúng ta lại là Asisu.
Vẻ mặt nàng ta lo lắng, gọi ta: "Shirley..."
Hades trực tiếp lắc mình tới chắn giữa: "Ngươi muốn làm gì? Tránh xa con bé ra!"
"Nàng tìm ta để nói chuyện về Carol, không sao. Asisu sẽ không làm hại ta" Qua thái độ của Asisu đối với nhà Rido, ta có thể đoán được điểm này.
Asisu cũng gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi yên tâm!" Nàng cảm nhận được lực lượng của Hades, không tự chủ mà lùi về phía sau.
Hades cũng cảm thấy bản thân hơi quá, giật giật khóe miệng lùi về bên cạnh ta.
Ta thở ra, đi đến bên Asisu hỏi: "Cô là lo lắng chuyện của Carol và đứa nhỏ sao?"
"Đúng vậy... Đứa bé, chẳng lẽ không phải của Menfuisu?"
"Đứa bé đúng là con của hắn. Ahmad chẳng qua muốn có được Carol nên mới tự nhận như vậy. Hắn muốn đưa Carol quay về nhà hắn."
"Làm sao bây giờ? Ta đã cố gắng ngăn cản, nhưng mà Ryan... anh ấy nói vì hạnh phúc của Carol, nên..." Asisu nhíu mày.
"Tất cả mọi người đều lo cho Carol, thật ra lần nào chị ấy quay về đây cũng đều mất trí nhớ mà. Nhưng tình cảm của 2 người đó sâu nặng như vậy, chắc chắn Carol sẽ nhớ lại được"
"Còn có... còn có thật xin lỗi..."
"Chuyện gì?"
"Ta đã biết cô và Ryan có hôn ước với nhau. Nhưng mà... ta đã hại chết cha của anh ấy, ta vốn nghĩ sẽ ở lại đây trả nợ cho nhà Rido. Nhưng mà... không nghĩ đến, ta đã động lòng... ta biết là không thể... nhưng... ta đã yêu Ryan rồi..." Asisu không cầm được nước mắt, cuối cùng nàng ta vẫn thích Ryan. Thực ra điều này cũng dễ hiểu thôi, Ryan và Menfuisu có đến tám phần giống nhau, mà so với một tên nhóc lỗ mãng, đại doanh nhân Ryan lại càng cuốn hút hơn.
"Bỏ qua bỏ qua, có một số chuyện không nói ra lại là tốt nhất. Hơn nữa ở đây sẽ chẳng ai tin cô đến từ Ai Cập cổ đị đau, thế nên chuyện trước đây quên được thì cứ quên hết đi. Hơn nữa ở thế giới kia, Asisu cũng đã chết rồi. Còn hôn ước của ta và anh Ryan, vốn dĩ chỉ là lời nói của người lớn. Tình cảm của chúng ta trước nay đều chỉ là tình anh em"
"Nhưng Ryan đã nói, nếu cô không mở miệng từ hôn, thì anh ấy cũng không thể..." Asisu ưu thương nói
Quả nhiên không hổ là nữ hoàng Asisu, đã muốn cái gì thì nhất định phải có được. Có thể là hạ mình năn nỉ ta từ bỏ, có thể là im lặng để ta tự từ bỏ. Chỉ là lần này cô ấy chấp nhận hạ mình mở miệng nói với ta, xem ra thật sự yêu Ryan rồi.
"Được rồi, ta sẽ gọi điện nói anh ấy... Ách, có thể cho ta mượn điện thoại của cô không?" Ta đen mặt. Lúc này ai mới là người tối cổ đây...
Asisu lấy di động ra đưa ta, nói: "Cảm ơn cô, không có cô ta sẽ vĩnh viễn không nhận ra, đâu mới là người ta thật sự yêu. Chỉ hy vọng, Menfuisu cũng sẽ tìm được hạnh phúc"
"Chắc chắn" Ta mỉm cười, đúng lúc đó bên Ryan nghe máy.
"Anh Ryan, em là Shirley. Anh và chị Carol đã lên tàu rồi sao?"
"Ah... Shirley, em về rồi sao? Đúng vậy, hiện tại chúng ta đã ra biển" Ryan cao giọng, có chút ngoài ý muốn.
"Em mượn điện thoại của chị Asisu, có chuyện này muốn nói rõ với anh. Hiện tại em đã có người mình thật lòng yên, thế nên hôn ước giữa chúng ta, em muốn hủy bỏ, có được không?"
"Nếu vậy, tất nhiên là được rồi..." Thanh âm khôi phục tiêu sái. Ta khẽ mỉm cười, người này đối với Asisu cũng không phải là vô tình nha.
"Vậy được rồi" Tàu đã rời bến, ta còn có thể bắt người ta quay lại sao? Nghĩ nghĩ lại nhớ đến việc gọi cho phụ thân nguyên chủ, trong đầu liền hiện ra một dãy số.
Bên kia là một âm thanh xa lạ, dùng tiếng nhật nói: "Xin chào! Ai vậy?"
Ta hít một hơi, nói không vấp một chữ, dùng tốc độ nhanh nhất giải thích vấn đề rằng bản thân muốn ở lại Ai Cập một thời gian, hi vọng mọi người ở nhà không cần lo lắng nữa. Cha của nguyên chủ có lẽ cũng mong cô con gái này chịu giao lưu với bên ngoài, nên thập phần sảng khoái đồng ý sau đó gác máy. Trả điện thoại lại cho Asisu, ta khẽ cười: "Asisu, chúc chị hạnh phúc..."
Asisu gật đầu nói: "Cũng chúc cô hạnh phúc..."
Ta đã tìm được hạnh phúc của mình rồi.
Hades nắm tay ta hỏi: "Tiếp theo đi đâu đây?"
"Chắc Carol lại sắp rớt xuống nước để trở về rồi... ừm... Ta cũng phải quay lại thôi..." Không thể nào yên tâm với bà chị này được
"Vậy sao?" Hades khẽ nói
"Ừm..."
"Ta đưa con về... Nhưng mà, ta không thể ở bên cạnh con được, dù sao thì... ta cũng còn nhiệm vụ của ta."
"Không sao cả" Tốt quá ấy chứ. Anh mà cứ ngày ngày theo ta, chắc ta sớm mắc bệnh tim mất. Chưa kể về đó còn Izumin, để ta cả ngày ngửi mùi thuốc sung với giấm chua chắc...
---
Hades đưa ta về Minh giới trước, sau đó đem Cerberus biến thành một chú chó nhỏ dễ thương đặt vào trong lòng ta: "Tặng con..."
Hơ hơ... Phụ thân đại nhân, ngài không đùa chứ? Đây là thủ vệ địa ngục đấy... Cứ thế đem tặng đi mà được à? Ngài cẩn thận cả địa ngục nổi dậy chống lại ngài nha...
"Nhưng..."
"Coi như vật cưỡi đi. Nơi đó điều kiện quá kém, phương tiện đi lại thì lạc hậu. Cerberus đi lại nhanh chóng tiện lợi, lại rất trung thành, chưa kể còn có thể bảo vệ con nữa. Bình thường cũng không cần lo lắng đặc biệt gì cho nó, chỉ là mỗi tháng cho nó về Minh giới hút chút địa ngục chi hỏa là được rồi."
"Thật sự là... Tiện lợi đa chức năng, tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường..." Ta đột nhiên cảm thấy lão cha nhà ta có tiềm năng đi làm nhân viên tiếp thị, chỉ cần khuôn mặt này thôi đơn hàng cũng đi ầm ầm. Nhưng mà lại nghĩ đến hắn là quan tâm ta, trong lòng tràn đầy cảm động.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ xong, hắn đã kéo ta: "Đi thôi nào!"
"Đi đâu? Chẳng phải anh bảo không đi đến đó sao?"
"Ta đưa con tới nơi rồi quay lại!"
Đột nhiên thấy bất an là sao nhỉ? Nhưng giờ mà từ chối khéo hắn đem quăng ta vô l*иg nhốt lại mất... Vẫn là khóa cái mỏ lại đi.
---
Lúc quay về cũng không khác lúc đi là mấy, vẫn là cái chỗ u ám kia. Vốn tưởng sẽ nhanh chóng xuyên qua đây cơ, thế nhưng lại nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng trước mặt chúng ta. Là Izumin, cái dáng hình kia làm sao ta có thể quên được cơ chứ. Vừa muốn đi đến bên đó thì lại bị Hades túm chặt, cổ họng cũng không thể phát ra tiếng gì.
Hades muốn làm gì? Không lẽ hắn muốn đổi ý? Ta dùng ánh mắt chẳng mấy thân thiện nhìn Hades. Chỉ thấy hẳn mỉm cười, nói: "Bình tĩnh, ta chỉ muốn nhìn coi hắn là người như thế nào."
Lời này vô tai ta lại có chút không hài hòa... Hades là phúc hắc công, Izumin lại là đế vương công, CP này nói thế nào cũng có chút không phù hợp nha. Ấy, không đúng.... Giờ đâu phải lúc để suy nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao này....
Izumin tựa như chú ý thấy động tĩnh bên này. Khi nhìn rõ thì thập phần kích động: "Thố Thố, là nàng sao? Thật tốt quá... Ta còn tưởng..."
"Khoan..." Hades cản trước mặt ta, nói: "Ta mang nàng ấy tới là muốn giải quyết dứt khoát với ngươi, Shirley hiện đã là người của ta, từ nay về sau nàng ấy chính là Minh giới nữ vương, cùng ngươi không có quan hệ gì."
"Cái gì? Hai người... là cha con cơ mà?" Izumin khϊếp sợ lui ra phía sau từng bước
"Thì đã sao? Chỉ cần ta thích, một cái thân phận tính là gì!"
"Để nàng qua đây, bằng không đừng trách ta không khách khí." Izumin cắn răng, nắm chặt bàn tay muốn xông lên.
Này này... Khoan đã... Các đồng chí phụ thân kia, ta mới là người trong cuộc mà... Ngài nói nhảm cẩn thận ta vả cho nha. Ta khóc không ra nước mắt mà, muốn giải thích nhưng lại không sao mở miệng được.
"Ngươi có quyền ra lệnh ở đây sao?"
"Cho dù ngươi có là thần ta cũng không sợ, tuyệt đối ta không để nàng ấy ở trong tay ngươi." Izumin vẫn là động thủ.
Trong lòng ta gào thét: "Không được, chàng sẽ bị thương"
Sức mạnh của Hades ta đã được trải nghiệm. Thấy Izumin bị đánh bay ra, phỏng chừng thương thế không hề nhẹ.
Hades cười lạnh nói: "Đây là kết cục khi khiêu chiến với thần. Shirley đã là người của ta, ngươi còn không bỏ cuộc?"
"Nàng ấy là người của ta..." Izumin chống người gắng đứng lên, ta nhìn thấy mắt hắn đỏ đậm. Khóe miệng đã trào máu, vậy mà hắn hình như không thèm để ý.
Cái này là muốn đến nhìn một cái sao? Là muốn gϊếŧ hắn luôn rồi. Ta muốn tránh khỏi Hades, nhưng khổ nỗi, cơ thể không theo sai khiến của mình.
Izumin lần thứ hai đánh tới, lần này đã rút được kinh nghiệm. Hắn không cứng đối cứng nữa mà dùng chiến thuật, chủ yếu tìm cơ hội cứu ta. Nhưng xung quanh Hades cứ như có một tầng bảo hộ, đánh thế nào cũng không đυ.ng tới được.
Vẫn còn chưa chơi đủ sao? Mắt thấy Izumin lại lần nữa bay ra, tim ta cũng sắp nhảy ra luôn rồi.
Đến lần thứ N Izumin bay ra, ta nhịn không nổi nữa, há miệng hướng cánh tay Hades, cạp một miếng.
"Ngươi làm cái quái gì vậy? Muốn gϊếŧ chết chồng của con gái ngươi à?"
"Không không... Chẳng phải còn chưa chết sao? Ui da... Con gái ngoan của ta, con cắn so với Cerberus còn đau hơn đấy..." Hades thổi nhẹ cánh tay, giọng điệu thập phần ủy khuất.
Uỷ khuất cái ông nội anh, dám so sánh ta với chó.
Ta vội bổ nhào qua chỗ Izumin. Cái này mà là không sao à? Thiếu điều mất nửa cái mạng rồi... Lão cha chết tiệt này, đáng lẽ phải cắn mạnh nữa.
Izumin túm tay ta, nói: "Xin lỗi, không bảo vệ được nàng..."
"Hở? Bảo vệ cái gì? Chàng nghe mấy lời Hades nói á hả? Tất cả chỉ là đùa thôi. Hắn mà dám rờ vào ta coi ta xử hắn thế nào"
"Thật sao?" Izumin lộ sắc mặt vui mừng, kích động nói, thế nhưng ngay sau đó lại ho khan không ngừng.
"Coi như ngươi qua thử thách, con gái bảo bối của ta tạm thời giao cho ngươi. Thế nhưng tiểu bảo bối ta muốn đưa đên Minh giới chơi với ta, không thành vấn đề chứ?" Hades ở sau nhảy vô nói.
Ta theo bản năng sờ bụng, cục cưng a, con còn chưa sinh ra đã bị ông ngoại nhận định đem về Minh giới rồi. Chẳng qua vị Minh vương này mẹ cũng nói không lại rồi, xin lỗi con trước nha.
"Được rồi, ta đi đây" Hades đại nhân phất phất tay áo bước đi
"Khoan, vết thương...
"Cướp con gái cưng của ta còn muốn ta lo cho hắn hả? Mơ đi." Hades chạy biến như một làn khói, trong không giản chỉ vương lại mấy câu đó.
Ta đen mặt. Tên này...
Bất quá phụ thân đại nhân, chí ít ngài cũng phải đưa chúng ta tới nơi nào gọn gàng sạch sẽ chút chứ? Nơi này thế nhưng là nhà tù đó...