Chương 2-1: Thích được anh sờ

Thời Hạ dùng tay sờ gương mặt nóng bỏng, chạy nhanh vào phòng tắm rửa mặt, một hồi lâu, mới chậm rãi đi ra mở cửa phòng.

“Ba ~” Thời Hạ dùng giọng nói mềm mại kêu.

Thời Lâm diện một cây đen đứng trước mặt cô, áo sơ mi màu đen, quần tây cũng màu đen nốt. Khuy cài áo ở cổ áo có màu xanh ngọc bích.

Đó là quà sinh nhật Thời Hạ tặng cho anh vào dịp sinh nhật 36 tuổi của anh,món quà đó cô mua dựa vào tiền để dành khi nhận được học bổng và tiên tiêu vặt anh cho.

Cô nhớ rất rõ lúc ba ba nhận quà do cô tỷ mỉ chuẩn bị vô cùng kích động ôm cô, hôn lên mặt cô mấy cái.

Bất giác trong đầu Thời Hạ hiện lên từng câu từng chữ trong nhật ký, anh của lúc đó và người đàn ông đầy khao khát này là cùng một người sao? Thời Hạ không phân biệt được.

Dù Thời Lâm đã 37 tuổi, nhưng vì chăm chỉ tập thể hình, cơ thể rắn chắc, cơ bắp tinh tế, eo bụng tinh tráng, không một tí thịt thừa, có thể nói hoàn mỹ.

Da anh trắng nõn, ngũ quan thâm thúy. Đỉnh mày cao gầy, thâm thúy mi cung hạ, đôi mắt màu nâu nhạt, mũi cao thẳng tấp và đôi môi mỏng. Khuôn mặt anh tuấn, không có chút nếp nhăn nào.

Người đàn ông lạnh lùng cấm dục vậy mà lại là cha của cô.

Cũng giống như bạn bè cùng trang lứa, Thời Hạ cũng sẽ âm thầm tưởng tượng người mình thích ra sao? Anh có hình dáng như thế nào? Còn có tính cách phải thế nào nữa?

Nhưng mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, trong đầu Thời Hạ luôn hiện lên hình ảnh của ba ba. Ba ba rất khác với bọn con trai xung quanh cô, liền cảm thấy không vui.

Trong lúc Thời Hạ đang thất thần, Thời Lâm nhíu mài, nhìn chằm chằm trước mắt người trước mắt một lúc lâu mới mở miệng: “Sắp thi đại học, mau dành thời gian học hành!”

“Dạ, con đã biết.”

Giọng nói của Thời Hạ có chút không vui, cô cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở đôi dép lê đi trong nhà của người đàn ông.

“Ngẩng đầu lên!” Từ đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp, ngữ khí không mặn không nhạt.

Thời Hạ ngẩng đầu nhút nhát nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, hàm răng khẽ cắn môi, giống như cảm thấy rất rất uất ức.

“Không vui? Khóc sao?” Thời Lâm vừa nói vằ đặt bàn tay lên mặt cô.

”Không cho cắn! “Người đàn ông trách nhẹ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi no đủ của cô.

Thời Hạ bị anh la, bỗng nhiên ủy khuất khóc thành tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt tùy ý rơi xuống.

Cô khóc làm Thời Lam phát ngốc, anh cau mày, đau lòng đem người ôm vào trong lòng ngực dỗ dành: “Con gái ngoan, ba ba không la con, đừng khóc, ngoan!”

Thời Hạ dựa vào trong lòng ngực anh thút thít khóc một lúc lâu, tay nhỏ ôm lấy vòng eo tinh tráng của anh không buông.

Thời Lâm không dám đẩy ra, chỉ có thể tùy ý cô ôm. Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, nhưng anh chỉ có thể chịu đựng.

Thời Hạ khóc một lúc lâu cảm thấy đủ rồi mới buông tay, cô đỏ mặt đem người đẩy ra cửa.

Thời Lâm nhìn cô bé lúc thì khóc kucs thì ngại ngùng, anh nhất thời không đoán được tâm tư của cô, sau khi xác định cô không sao, mới xoay người đi đến thư phòng.

Vào lúc nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Thời Hạ cảm thấy cả người trống rỗng. Cô năm lên trên giường, khuôn mặt nhỏ vùi đầu vào gối. Trái tim nhỏ bé đập bum ba la kịch liệt.

Cái ôm của ba ba thật ấm áp, rất thích cảm giác ngón tay ba sờ môi của cô......

Trong đầu Thời Hạ hiện lên hình ảnh của mấy bộ phim sắc tình, tất cả đều là hình ảnh ba ba khıêυ khí©h cô.

Cô đã từng cùng mấy cô bạn cùng lớp, bởi vì tò mò về tình cảm nam nữ, đã lén lút xem phim cấm.