🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Lỗ Trạch bước ra sương phòng, hộ vệ bên ngoài lập tức bẩm báo có người tới Minh Võ đường. Tuy rằng đã sớm dự liệu việc này, nhưng khi người đó thực sự đến đây, trong lòng hắn ngược lại có chút cạn lời.
Ngẩng đầu quét mắt về phía đại sảnh, nhìn thấy thân ảnh đang nóng lòng đứng đợi hầu bên trong, hắn không khỏi thở dài, cảm thấy hôm nay đúng là hỏng hết tâm tình.
Thời Văn Tu ánh mắt sắc bén, thấy thượng ti hôm qua phụ trách nàng nhập chức hướng nàng nhìn lại, vội vàng đứng nghiêm, lộ ra nụ cười hữu hảo thân thiết. Kết quả đương nhiên là thượng ti kia không thèm để ý nàng, trực tiếp đen mặt quay đầu đi qua.
Nàng còn có thể làm sao bây giờ? Phải quen dần thôi.
Vẫn là tiếp tục quét dọn vệ sinh đi, tốt xấu có thể lưu lại trong mắt người khác cái ấn tượng tốt. Ngày qua ngày, chỉ cần nàng biểu hiện thật tốt, người nơi đây sớm muộn đều sẽ tiếp nhận nàng.
"Bang bang bang" ba tiếng chiêng lại vang lên trong viện.
Rửa mặt súc miệng xong, các hộ vệ lập tức xếp hàng ngay ngắn, cầm lấy bát đũa lần lượt nhận cơm. Bữa sáng có chút đơn giản, có bánh bao thập cẩm và một muôi dưa muối, bánh bao không giới hạn, bao no.
Lỗ Trạch mang theo đội nhất đẳng hộ vệ trong phủ xếp hàng đầu tiên nhận cơm. Nhị đẳng, tam đẳng hộ vệ xếp hàng ngay phía sau.
Nếu là trước đây nhận xong cơm, Lỗ Trạch thường dẫn nhóm nhất đẳng hộ vệ vào đại sảnh ăn, các hộ vệ khác không có tư cách này, tùy tiện tìm một chỗ trong đình viện ngồi đất ăn.
Nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Nhìn thấy Lỗ thủ lĩnh của bọn họ tùy ý đem bát dưa muối đầy ắp đặt xuống đất, ngồi chồm hổm nắm lấy bánh bao ăn trong trầm mặc, chúng hộ vệ không khỏi hai mặt nhìn nhau, mờ mịt hướng đại sảnh trộm liếc qua, ánh mắt nào cũng ánh lên vẻ trách móc lên án.
Nhất đẳng hộ vệ khác thoáng chút chần chờ rồi lần lượt kề bên Lỗ thủ lĩnh, cùng nhau ngồi xổm trong viện ăn sáng.
Bữa cơm hôm nay, mọi người ăn đến phá lệ trầm mặc.
Không nói đến người khác, ngay cả Lỗ Hải bình thường hi hi ha ha chẳng bao giờ nghiêm túc, giờ phút này như hồ lô bị cưa mất miệng, bưng bát lặng lẽ ăn, đến rắm cũng không dám phóng ra âm thanh.
Nếu Lỗ Hải biết được tiếng lòng bọn họ, chỉ sợ sẽ đứng lên mắng chửi thô tục. Hắn lại không phải kẻ lỗ mãng, sao có thể không biết cái người đó được thỉnh vào Minh Võ đường tôn lên thờ phụng, là do sự cố trước đây của hắn? Lần này hắn huynh trưởng rất phiền lòng, nếu còn không biết thu liễm, dám múa rìu qua mắt huynh trưởng, vậy thì đúng là lão thọ tinh hít phải thạch tín, chán không muốn sống rồi!
Ngoài sảnh đám hán tử đó mỗi người một tâm tư, còn Thời Văn Tu trong đại sảnh cũng thất thần quét đất. Lúc này ánh mắt nàng có chút không thể khống chế muốn vọng ra ngoài nhắm đến bánh bao trên tay mấy đại hán.
Thì ra nơi này vốn bao cơm.
Trong lòng nàng có chút rục rịch động tâm.
Nàng đang nghĩ, vậy nàng, cũng có thể đi ra lĩnh bánh bao đúng hay không?
Vừa tưởng tượng đến bánh bao lớn mềm mại trong tay đại hán kia, bụng nàng liền nhịn không được truyền đến mấy tiếng ùng ục vang rền.
Nàng xoa xoa bụng rỗng mặt ủ màu chau, sau đó suy sụp thở dài.
Nàng thật sự rất đói. Xuyên qua nơi đây một tuần, dường như không ăn nổi cơm, bởi cái bánh bột bắp trộn trấu nàng thực sự căn bản ăn không nổi. Dù cho dùng sức miễn cưỡng nhai nát rồi húp canh nuốt xuống, cũng làm cổ họng đau nhức trực tiếp làm hai ngày sau không nuốt được thức ăn, chỉ có thể tận lực húp canh lấp đầy cơn đói.
Nói thật, cái loại đồ ăn bình thường hơn một chút như bánh bao này là lần đầu tiên kể từ khi nàng xuyên qua được nhìn thấy.
Sau vài lần phân vân giữa đi và không đi, lý trí nàng cuối cùng đã cưỡng ép d*c vọng ăn uống xuống, quyết định tạm thời không đi làm người khác ghét bỏ.
Mới tới nơi này, nàng vỗn chưa làm rõ tình hình, lại thêm cái nhìn của mọi người với nàng không tốt, nếu giờ phút này nàng tiến lên chỉ sợ càng làm bọn họ ghê tởm.
Nhưng nếu như bữa trưa vẫn bao cơm, nàng liền không khách khí nữa mà thuận theo dòng người đi lĩnh cơm. Dù không có bát cũng không sao cả, nàng ăn bánh bao chay cũng được.
"Bang bang bang!"
Ba tiếng chiêng lần nữa vang lên, đánh thức Thời Văn Tu đang suy nghĩ phiêu tán.
Nàng vội vàng nhìn bên ngoài, thì ra những hán tử đó đã ăn xong bữa sáng, đang xếp hàng trong tiếng quát ra lệnh của thủ lĩnh.
Chắc hẳn bọn họ đang bố trí nhiệm vụ công việc của ngày hôm nay!
Vừa nhậm chức một ngày, nàng không muốn thủ lĩnh quên mất nàng, hoảng loạn đem chổi ném đi, nhanh chân chạy vội ra ngoài.
Lỗ Trạch dư quang quét tới thân ảnh gầy gò nhỏ bé đang hùng hùng hổ hổ chạy đến bên này, trong sát na sắc mặt đen như đ*t nồi. Hắn còn không thể phát tác cơn giận, chỉ có thể đen mặt nghẹn hoả, gắt gao như muốn trừng chết kẻ đang co đầu rụt cổ, lặng lẽ lui về trong góc phía sau đứng.
Mấy hộ vệ còn lại tò mò muốn chết, nhưng một khi đã xếp thành hàng, không có thủ lĩnh mệnh lệnh thì bọn họ nửa phân cũng không dám tự tiện động, ánh mắt dáo dác cũng không thể. Phải biết rằng trong Vũ Vương phủ này, hộ vệ toàn bộ được huấn luyện theo quy cách quân đội, kỷ luật nghiêm minh không thể nói đùa. Nếu có kẻ không tin mà lấy thân thử nghiệm, tự có hình côn to như cánh tay dạy dỗ.
Với cái người đứng góc không chút sứt mẻ kia, Lỗ Trạch trừng nửa ngày không kết quả gì, chỉ đành cưỡng bách chính mình rời đi ánh mắt, không tiếp tục nhìn cả đội ngũ chỉnh tề lòi ra một kẻ hiển hiện không ăn nhập. Đằng nào thì sắc trời cũng đã không còn sớm, hắn còn phải mang người đến chỗ chủ tử gia hầu hạ, không thể trì hoãn thêm được nữa.
Hắn ho khan thật mạnh thanh giọng, sau đó phân công chức trách của bọn họ. Nhất đẳng hộ vệ theo hắn đi chỗ chủ tử gia chờ sai phái, nhị đẳng hộ vệ chủ yếu cần ra ngoài thi hành công vụ, tam đẳng hộ vệ phụ trách tuần tra trong phủ, phụ trách quản lý tranh chấp trong viện cùng với ở lại thủ hộ Minh Võ đường đợi nhận các công việc sai phái vặt.
"Mong các vị có thể nghiêm minh kỷ luật, ai vào chức nấy, ai làm việc nấy, tuyệt đối không gian dối thủ đoạn, bỏ bê công việc! Nếu có kẻ cả gan lơ là chểnh mảng nhiệm vụ, một khi tra ra, hình côn tư hầu, tuyệt không dung thứ!"
Mọi người đều đồng lòng một lời.
Lỗ Trạch phất tay ra hiệu giải tán, các tiểu đội dẫn đầu mang theo người gấp gáp làm nhiệm vụ. Mà hắn cũng không trì hoãn thời gian, lời nói vừa rơi xuống trực tiếp dẫn đội đi đến chỗ chủ tử gia. Lúc đi còn mờ mịt quét qua thân ảnh gầy gò đang hoang mang lo sợ, thầm thở dài, Trương tổng quản toàn nêu ra mấy thứ ý kiến tồi tệ, nếu lúc đầu không đáp ứng thì tốt rồi.
Thờ Văn Tu không được sắp xếp nhiệm vụ vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, đỏ mắt nhìn những người bên cạnh thân ảnh tất bật.
Nàng đây là bị nhằm vào đi? Cũng đúng, hẳn là thế.
Nghĩ lại lúc thủ lĩnh trực tiếp coi nàng như không khí, Thời Văn Tu chỉ cảm thấy một trận vô lực. Cấp trên chĩa mũi nhọn vào nàng, đồng nghiệp cũng xa lánh nàng, cuộc đời như này đúng là không thể sống.
"Cái kia, Lỗ Hải... đại ca, chỗ huynh có việc gì cần ta hỗ trợ không?" Sau khi nhìn xung quanh một vòng, nàng cuối cùng cũng đặt mục tiêu câu thông trên "người quen" Lỗ Hải kia, hít một hơi sâu lấy tự tin, nàng liền mặt mang nụ cười chạy theo tiến lên phía trước.
Lỗ Hải đang khập khiễng che lại eo hướng về phòng hành lang đi tới, thình lình nghe được tiếng gọi phía sau, thân hình cao lớn vạm vỡ rùng mình thật mạnh, sau đó lập tức ngay cả đầu cũng không ngoái lại chạy như điên về phòng của chính mình.
Nụ cười của Thời Văn Tu cứ như vậy cứng ở trên mặt.
Đứng tại chỗ đón gió hỗn độn một lát, nàng hai vai sụp xuống, dũng khí không dễ dàng nổi lên nháy mắt liền mất hết.
Trong thần sắc né tránh hoặc phớt lờ của các hộ vệ khác, nàng hữu khí vô lực đi vào đình viện, ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh giàn phù phương đằng*. Vốn dĩ đói đến hoảng, còn tao ngộ liên tiếp những ánh mắt chĩa mũi nhọn vào người, dù nàng có muốn biểu hiện tốt cũng thực sự chẳng còn chút sức lực nào.
Trời thu mát mẻ, làn gió nhẹ phất phơ thổi tới.
Thời gian cứ thế trôi qua, toàn bộ đình viện dần dần tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng chim kêu. Hộ vệ ở lại Minh Võ đường đều ai làm việc nấy, người thủ vệ, người chờ sai phái, hoặc có người an tĩnh dưỡng thương, tóm lại mỗi người đều làm chính mình, duy chỉ có thừa ra một Thời Văn Tu như bị vứt bỏ, tay chống trán ngồi liệt ở ghế đá đến mốc meo.
Nàng có chút tuyệt vọng rồi, thậm chí còn suy nghĩ dứt khoát như vậy cũng tốt, không cần làm việc còn có thể ăn cơm khô. Nếu lão bản có thể chịu cho nàng không làm mà đòi có ăn đến già, vậy thì công việc này có thể coi là công việc dưỡng lão lý tưởng nhất.
Lúc nàng còn đang thở ngắn than dài, cách đó không xa truyền đến vài âm thanh xào xạc, bao gồm cả tiếng nhánh cây bị bẻ gãy.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn, hoá ra là không biết từ khi nào có người bắc thang lên trên cây tùng La Hán, đang tu bổ lại chạc cây.
"Ngươi cần giúp đỡ không?"
Nàng vốn không ôm hy vọng, thuận miệng hỏi một chút, nàng dù gì cũng đã sớm quen với việc người ở đây coi nàng như không khí. Nhưng làm nàng bất ngờ chính là, đối phương kinh ngạc nhìn nàng một lát, vậy mà phá lệ đáp lại.
"Không, không, không dám làm mất thời gian của ngài, ta, ta tự mình làm được."
Hán tử đứng trên cây thang nói năng lắp bắp lại thẹn thùng, nhưng lại không ảnh hưởng đến trái tim đang kích động của Thời Văn Tu.
Trời ơi, nơi này thế nhưng còn có người chịu để ý đến nàng!
Nàng vèo một cái đứng dậy, dứt khoát không chút do dự chạy qua hỗ trợ.
Câu thông tốt đẹp là bước đầu tiên để thiết lập mối quan hệ giữa người với người, nàng không thể buông tha một cơ hội câu thông tuyệt vời như vậy.
"Không không, không cần ngài......"
"Ai ya không sao, ta chỉ ấn cái tay giúp ngươi giữ thang, không phí sức chút nào." Thời Văn Tu hỗ trợ giữ chắc cây thang, thấy hắn có vẻ khá áy náy, liền vội nói: "Ta chỉ muốn giúp đỡ một chút, dù sao cũng nhàn rỗi, thật sự không sao cả. Ngươi cứ làm nhiệm vụ của ngươi đi, đừng làm chậm trễ công việc."
Dường như cũng sợ mất thời gian, hán tử kia không tiếp tục ngăn cản nữa.
Thời Văn Tu thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Chịu tiếp thu nàng bày tỏ hảo ý, đây thật đúng là một tín hiệu tốt
Người này đại khái là người đầu tiên từ khi nàng xuyên tới nơi đây, nguyện ý cùng nàng nói chuyện bình thường. Nàng làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội hoàn hảo như thế này? Nàng vừa định thần liền da mặt dày bắt đầu hỏi đáp.
"Đại ca, ngươi tới đây làm việc bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu lắm."
Hán tử kia ấp úng nói xong, âm thanh cắt sửa cành cây thường xuyên vang lên, tựa như dùng hành động ám chỉ nàng rằng hắn chỉ muốn làm việc không hề muốn đáp lời.
Thời Văn Tu trực tiếp làm lơ, "Ấy, trùng hợp vậy sao, tình huống của ta và ngươi không khác nhau lắm, cũng coi như mới tới. Đúng rồi đại ca, ngày thường chỉ có mình ngươi cắt sửa này chạc cây à, tại sao không có người hỗ trợ? Cây tùng La Hán này hơi thấp chút nên còn dễ, nếu đi tu bổ cây cao một chút, không ai giữ dưới thang, vậy ngươi trèo lên có phải quá nguy hiểm?"
"Không có việc gì, ta một mình vẫn làm được."
"Cũng đúng, đại ca vừa nhìn liền biết thân thủ lưu loát, chỉ sợ cũng là hạng người võ nghệ siêu quần, tất nhiên là không sợ mấy thứ này."
"Nào... Nào có."
"Đại ca khiêm tốn quá, mặc cho ai nhìn thân thủ này đều biết có luyện qua. Thủ lĩnh thật là tuệ nhãn thức châu*, chiêu được người võ nghệ phi phàm như đại ca vào phủ giữ chức. Theo như ta đoán, chỉ sợ không bao lâu, đại ca ngươi có thể bình bộ thanh vân, thăng chức lên nhất đẳng hộ vệ."
"Đảm, đảm đương không nổi mấy lời này, ta còn chưa đủ tư cách đâu." Hán tử kia túng quẫn đỏ mặt, nhỏ giọng cười ấp úng: "Tương lai nếu có cơ hội lập công, được giữ chức nhị đẳng hộ vệ, ta liền cảm thấy đủ rồi."
"Người có chí ắt thành công, ta tin tưởng tâm nguyện của đại ca nhất định sẽ được đền đáp!"
Nghe được lời này hán tử đó rất vui vẻ, khờ đỏ mặt gãi gãi đầu, hiếm thấy hướng về phía Thời Văn Tu đang giữ thang nhếch miệng hiền lành cười một cái.
Thời Văn Tu cũng cười đáp lại: "Nhị đẳng hộ vệ đã là cái gì, ta cảm thấy đại ca có người phúc lớn báo đáp, tương lai khẳng định có thể đảm nhiệm nhất đẳng hộ vệ. Khi đó, ngươi còn có thể đi theo thủ lĩnh đi làm việc ấy chứ."
Hán tử ao ước một lúc, nói không nên lời, nhưng thật ra cực kỳ hâm mộ nói: "Lỗ thủ lĩnh của chúng ta mang mấy người nhất đẳng hộ vệ đó có thể kề bên chủ tử gia làm việc! Làm nhiệm vụ bên cạnh chủ tử gia, ta đến tưởng tượng cũng không dám."
"Có gì không dám tưởng."
Đại khái là Thời Văn Tu nói quá nhẹ nhàng, hán tử cảm xúc lập tức kích động lên: "Chủ tử gia chính là đương kim Vũ Vương điện hạ, là thần tiên chuyển thế, là đỉnh đỉnh quý nhân a! Đừng nói đến để ta đi làm việc cạnh chủ tử gia, chỉ cần cho ta nhìn thấy gương mặt chủ tử gia ở xa xa, đều là do phần mộ tổ tiên nhà ta thắp hương cao thành kính cảm tạ!"
Thời Văn Tu vội vàng vẻ mặt sùng kính nói: "Đúng vậy đúng vậy, chủ tử gia tôn quý như vậy, có thể nhìn thấy đều là tam sinh hữu hạnh. Làm việc cạnh chủ tử gia, thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ."
Nhưng hán tử kia lại không hề nói tiếp, dường như là tức giận, lại khôi phục bộ dáng lặng lẽ cắt chạc cây răng rắc.
Thời Văn Tu trong lòng than thở, mấy người cổ đại thật khó hầu hạ, đúng là không biết nói khéo léo liền sẽ phạm vào kiêng kị, rồi sau đó vô duyên vô cớ chịu ánh mắt ghẻ lạnh.
Nhưng có điều lần này cũng không phải không có thu hoạch, tốt xấu gì cũng từ hắn mà biết được hai tin tức hữu dụng. Một, đây là Vũ Vương phủ, chủ nhân trong phủ là cái Vương gia. Hai, thượng ti của nàng họ Lỗ.
Chẳng lẽ này Lỗ thủ lĩnh cùng Lỗ Hải có quan hệ thân thích?
Nàng cân nhắc một trận, cảm thấy rất có khả năng. Ngẩng đầu nhìn người trên cây thang đang trầm mặc làm việc, không muốn phản ứng nàng, nàng ho nhẹ hai tiếng, đè thấp giọng nói: "Ài, đại ca, ngươi có nghe người ta nói chưa, Lỗ thống lĩnh bọn họ huynh đệ bề ngoài hình như không cùng ý kiến, cảm tình không được tốt."
Kia đại hán quả nhiên không còn bình tĩnh, chột dạ nhìn trái nhìn phải, rồi sau đó ló người ra, cũng đè thấp thanh hỏi: "Không thể nào, ngươi nghe ở đâu đấy? Ta nhìn kiểu gì cũng thấy Lỗ Hải rất tôn kính Lỗ thủ lĩnh."
Thời Văn Tu trong lòng hiểu ra, hai người Lỗ thị quả nhiên là huynh đệ.
"Ngươi nghĩ đi, huynh đệ bọn họ nếu như cảm tình còn tốt đẹp, Lỗ thủ lĩnh sao có thể nỡ tay lấy gậy đánh Lỗ Hải? Ngươi chưa nhìn thấy máu phía sau lưng Lỗ Hải đấy thôi, đều thấm theo ống quần rơi xuống trên mặt đất, quá thảm."
Dứt lời, nàng liền thấy kia đại hán há to miệng, trợn mắt há mồm bộ dáng.
"Sao, sao thế?"
Hán tử kia không tiếp tục trò chuyện cùng nàng, ngậm miệng chặt chẽ rồi sau đó cất cái kéo lớn đi, mặt trương tím lỗ mũi phun khí mà bò xuống thang.
Thời Văn Tu vội vàng tránh sang một bên.
Hán tử khiêng cây thang trúc lên, lỗ mũi phun khí đi mất.
Lúc này ngược lại đến phen nàng trợn mắt há mồm.
Ngay sau đó, nàng khẽ biến sắc mặt, có chút nghi hoặc bất an.
Lại tưởng tượng đến đối thoại lúc nãy cùng với biểu tình của hán tử đó, nàng dễ dàng phát hiện, trong đây truyền đạt tin tức không tốt.
Chẳng lẽ...vết thương trên lưng Lỗ Hải có mối quan hệ với nàng?
Không thể nào?!
____________
*Phù phương đằng (扶芳藤, Euonymus fortunei), một loại cây dây leo ở Trung Quốc, tên dịch từ chữ Hán.
* Tuệ nhãn thức châu (慧眼识珠): ánh mắt tinh tường, có năng lực nhận ra nhân tài.