Chương 47

Không đúng! Tần Lăng Tiêu này sao nhìn khuôn mặt vô cùng non nớt, căn bản không phải hình ảnh thành thục với dáng dấp hơn hai ba mươi tuổi trước kia!

Hay Tần Tông chủ luyện pháp thuật trú nhan hoặc hồi xuân gì đó, dường như y đã trẻ lại rất nhiều?

Thôi Tiểu Tiêu không khỏi trợn tròn đôi mắt, quan sát người thiếu niên tên Tần Lăng Tiêu trước mắt, đầu óc đang suy tư cực nhanh.

Tuy nhiên, nàng lập tức nghĩ tới, Tần Lăng Tiêu nghe nói là năm đó bị Ngụy Kiếp tiêu diệt đệ nhất các trong thiên hạ, Lăng Vân các, khi đó y đang là thiếu các chủ. (Các: lầu, gác)

Y năm đó chính là vì báo mối thù diệt môn, mới có thể mai danh ẩn tích bái Ngụy Kiếp làm sư phụ.

Sau khi gϊếŧ chết Ngụy Kiếp, y lại đổi lại tên là Tần Lăng Tiêu. Chỉ là Lăng Vân các bị huỷ diệt đã lâu. Tần Lăng Tiêu tự khai tông lập phái mới, từ đó về sau sinh ra Cửu Huyền Kiếm Tông.

Tần Lăng Tiêu bây giờ vẫn còn là tân thiếu chủ Lăng Vân các không rành chuyện thế sự mới đúng.

Tu vi của y bây giờ không cao, cho nên trên trán cũng không có tám dấu tuyến liên hoa, diện mạo lộ rõ ra vẻ ngây ngô của tuổi thiếu niên, nhưng nhìn vẫn xứng là một mỹ thiếu niên thanh tú.

Chỉ là vẻ đẹp phong nguyệt tuấn lãng của y, ở trước mặt vẻ tà mị của Ngụy Kiếp, trở nên tầm thường không còn chói mắt như trước.

Thôi Tiểu Tiêu vốn cho là Tần Lăng Tiêu không nhận thức được nàng mới đúng. Sau khi ánh mắt của nàng chạm vào ánh mắt của người thiếu niên tên Tần Lăng Tiêu trước mắt, nhất thời nhận thấy được tình hình có vẻ không đúng.

Bởi vì Tần Lăng Tiêu thấy rõ người đi ra dĩ nhiên là Ngụy Kiếp và Thôi Tiểu Tiêu, con ngươi không tự chủ đột nhiên rụt lại, dường như rất khϊếp sợ.

Hơn nữa ánh mắt y nhìn phía Thôi Tiểu Tiêu, cũng không giống tình cảnh lần đầu gặp gỡ.

Chờ lúc y mở miệng, y nói thẳng với Thôi Tiểu Tiêu: "Ngươi làm sao lại xuất hiện ở nơi này? ... Còn định mang hắn ra ngoài?"

Thì ra trước đây trên tượng cổ thần lúc hấp thụ lực lượng của hai khỏa Ma châu, cũng tiện thể phân biệt hút vào trong hai người đang kiềm giữ hai Ma châu là Thôi Tiểu Tiêu và Tần Lăng Tiêu.

Tuy Tần Lăng Tiêu lúc đó chỉ là nguyên thần biến thành giả thân, cho nên khi trở về hai trăm năm trước, nguyên thần Tần Lăng Tiêu không có thân thể để dựa vào, bèn tự nhiên bám lên trên người Tần Lăng Tiêu thời niên thiếu.

Bây giờ Tần Lăng Tiêu, mặt ngoài là thiếu niên, nhưng nội tâm cũng đã từng trải qua hai trăm năm tang thương, với hồn phách của Tần đại tông chủ.

Lúc đầu, Tần Lăng Tiêu khi trở lại hai trăm năm trước cũng rất kinh ngạc.

Nhưng khi nhìn đến Lăng Vân Các và Cung Vũ Điện quen thuộc ngày xua, còn có những thân nhân đang sống, Tần Lăng Tiêu muốn sống thong thả một phen, y đột nhiên cảm thấy như vậy cũng là không tệ.

Y từ khi thành danh tới nay, đều bị che phủ dưới bóng mờ của Ngụy Kiếp.

Coi như sau này y đã trở thành đệ nhất nhân của kiếm tông, vẫn có người ở sau lưng chỉ trỏ, nói y trước đây nếu không thu nạp công lực của Ngụy Kiếp, thì chỉ là một tiểu tử vô danh, là hạng người khi sư diệt tổ mà thôi.

Lần này được trở lại hai trăm năm trước, tuy hơi đáng tiếc đã mất đi công lực y tu hành trăm năm, thế nhưng có cơ hội sống lại một lần nữa, y sẽ sống một cuộc đời không còn tiếc nuối, bằng vào sức mình, sẽ gắng đạt được tu vi càng hoàn mỹ hơn.

Hơn nữa lúc này đây, y tuyệt đối sẽ không để cho Ngụy Kiếp lộng hành, hủy diệt hoàn toàn Lăng Vân Các.

Tình hình tiến triển của mọi sự kiện giống hệt như năm đó, hắn phụng lệnh của phụ thân, dẫn dắt môn hạ đệ tử đến đây Kỳ Lão Sơn chặn đường Ngụy Kiếp.

Năm đó Tần Lăng Tiêu bởi vì tuổi còn trẻ nên ham chơi, thêm nữa cũng không đặt Ngụy Kiếp, một kẻ tiểu tử vô danh ở trong mắt, dĩ nhiên nửa đường lại đi đến Trinh Nguyên Giang tróc nã Hắc Giao, thu thập nguyên liệu luyện đan cho mẫu thân.

Kết quả khi đi vào tróc nã trộm đan, các đệ tử bị Ngụy Kiếp tổn thương hơn phân nửa, tuy là cuối cùng Ngụy Kiếp bị đánh rơi xuống vách núi, lại nhờ vậy mà thu được kỳ duyên, luyện thành Bất thế ma công.

Sau khi Ngụy Kiếp bế quan xuất sơn, lại cùng với Đồ Sơn Hồ tộc cấu kết, thực lực không ngừng lớn mạnh, chiêu binh mãi mã sáng lập ma giáo, mục tiêu thứ nhất để hắn báo thù rửa hận, là Lăng Vân Các, làm cho một đại phái tu chân hơn trăm năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nghĩ vậy, Tần Lăng Tiêu bèn hận đến ngứa răng. Lần này sống lại lần nữa, y muốn dìm Ngụy Kiếp vĩnh viễn ở dưới đáy bùn, tuyệt không cho hắn có ngày ngẩng đầu!

Cho nên lần này, Tần Lăng Tiêu cũng không có ham chơi đi tróc nã Hắc giao, mà tự mình mang người đi tới Kỳ Lão Sơn.

Thời điểm mới vừa rồi ba phái nhao nhao phái đệ tử bao vây tiễu trừ Ngụy Kiếp, Tần Lăng Tiêu vẫn mệnh lệnh cho các đệ tử của Lăng Vân Các án binh bất động dưới chân núi.