Chương 42

Tiểu Tiêu hậu tri hậu giác: Hắn biết vật kia có độc, lại không thông báo cho mình, không khỏi. . . Có chút không quá phúc hậu.

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn xuất thủ cứu mình, tóm lại là phải cám ơn hắn.

Đúng lúc này nam nhân tử nhãn kia lại nói: "Cô nương xin đắc tội. . ." Nói xong hắn lập tức ôm Thôi Tiểu Tiêu vẫn chưa thể cử động được ngâm nàng vào trong nước sạch, nhanh chóng tiêu tán độc tính.

May mà nàng chỉ trúng độc vụ của rắn, nếu như bị rắn cắn một cái, nọc độc truyền trực tiếp vào trong mạch máu thì sẽ khó giải.

Mời vừa rồi trên người của Thôi Tiểu Tiêu nóng bỏng đau đớn, bây giờ được ngâm vào trong nước thì đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Chờ đến khi cử động được, nàng lập tức bơi về phía nước suối hội tụ sâu trong đầm, dùng nước rửa sạch độc vụ sinh dịch còn sót trên người.

Nhưng mà rửa như vậy, y phục không khỏi bị thấm ướt, dán lên da thịt. . . Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi kia lại nhìn nàng chầm chầm, nhịn không được bèn mở miệng: ". . . Hiệp sĩ, có tiện xoay người đi hay không?"

Nam tử nhướng mày kiếm, chậm rãi xoay người, ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn lau kiếm, lại lấy một cái ngoại y ở trong túi đồ tùy thân ra vứt ra sau lưng cho Thôi Tiểu Tiêu.

Trong lúc này, hắn còn cầm Trấn Hồn Phù của Thôi Tiểu Tiêu nhìn không ngớt, ngón tay thon dài chậm rãi đi tới đi lui theo đường nét của phù văn.

Ngón tay kia dài mà có lực, lúc chậm rãi chuyển động tựa như mang theo ma tính, Thôi Tiểu Tiêu nhìn thấy không hiểu sao lại miệng đắng lưỡi khô.

Thôi Tiểu Tiêu không muốn nhìn hắn nữa nên nàng ra khỏi suối, mặc niệm khẩu quyết, vẫy khô nước trên người, nàng nhìn ngoại y của mình đã bị lùm cây xé rách không thể mặc tiếp đành lấy ngoại y của nam nhân mặc lên người.

Nàng nhìn nam tử kia vẫn luôn nhìn phù của nàng, thuận miệng nói: "Thế nào? Ngươi cũng có hứng thú với phù sao? Đúng rồi, nhìn ngươi cũng là người tu chân, không biết ngươi tu tập đạo gì?"

Nam nhân đoán chừng Tiểu Tiêu đã mặc y phục xong mới quay đầu, nghiêng mặt, môi mỏng treo nụ cười tự giễu: "Ta tu chính là dã lộ, chưa từng có sư môn. . . Lại nói thiên hạ dù lớn nhưng chắc là không có ai dám thu ta."

Tiểu Tiêu rất không thích lời nói kiểu cam chịu của hắn, lại thuận miệng hỏi: "Thế nào? Là bởi vì đạo đức cá nhân của ngươi có thiếu sót mới không có ai chịu thu ngươi hay sao?"

Lúc này Nam nhân mới giương mắt nhìn Tiểu Tiêu - bây giờ cô nương nhỏ gầy này đang mặc ngoại y của hắn, bời vì không vừa người nên không ngừng kéo tay áo như nữ oa oa lén lúc mặc quần áo của người lớn. . .

Khóe miệng của hắn lại treo lên ý cười nhàn nhạt mà chân thật, ngữ khí bình thản trả lời: "Xuất thân của ta không tốt, huyết thống cũng không thuần khiết, môn phái đứng đắn sẽ không thu ta. . ."

Lúc Thôi Tiểu Tiêu nhìn con ngươi lóe lên ánh sáng màu tím của hắn, đã đoán được hắn có huyết thống của dị vực, chiếu theo như vậy thì xuất thân của hắn cũng khổ sở, cũng tương tự như nàng lúc trước lang thang đầu đường xó chợ.

Nhưng mà mạng của nàng vẫn còn tốt, cuối cùng cũng gặp được sư phụ Đường Hữu Thuật dẫn đạo cho nàng cải tà quy chính đi vào chính đạo tu chân.

Nhớ đến ơn tri ngộ lúc trước của sư phụ, Thôi Tiểu Tiêu hơi xúc động, nữa khuyên nữa đùa nói: "Xuất thân không tốt thì đáng là gì? Con đường thăng tiên từ xưa đến nay không phân quý tiện, một người đắc đạo gà chó cũng có thể thăng thiên. Thân thủ của ngươi tốt như vậy, thiên tư cũng không tệ, sao lại cam chịu? Người khác không thu ngươi? Cùng lắm thì bái nhập vào Linh Sơn Phù Tông ta làm môn hạ là được rồi."

Nam tử kia nghe xong, đôi mắt của hắn dường như gợn lên ánh sáng kinh ngạc, hơi trầm mặc chút rồi tự giễu: "Sư tôn của cô nương nếu nhìn thấy tại hạ, có lẽ cũng không dám thu. . ."

Thôi Tiểu Tiêu rất ít cơ hội có thể khoe khoang như vậy, thân là tông chủ một phái cũng có thể tùy ý thu đồ.

"Sư tôn của ta đã đi về cõi tiên từ lâu, Linh Sơn Phù Tông bây giờ ta là chưởng sự. Ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ thu ngươi nhập môn, làm đại đệ tử đời thứ ba là được rồi."

Ánh mắt Thôi Tiểu Tiêu rất tốt, nàng đã sớm nhìn ra trong túi vải bên hông của nam nhân có kim quang lóng lánh không khỏi hơi hâm mộ sự giàu có của hắn.

Tiêu Kim Chú của sử phụ vẫn chưa giải được nàng lại rơi xuống chỗ bỏ đi này, cũng không biết lúc nào mới có thể tìm được đại sư huynh.

Nếu có thể lừa gạt được một đồ nhi không thiếu tiền, lại không bị Tiêu Kim Chú quấy nhiễu vậy thì xem như quá Vô Lượng Thiên Tôn A Di Đà Phật!

Tiểu Tiêu đáp ứng với sư phụ cải tà quy chính đương nhiên sẽ không thể tùy ý trộm cắp, nhưng nếu có đồ nhi hiếu kính vậy thì có thể danh chính ngôn thuận hưởng thụ.

Nhưng mà Tiểu Tiêu thật sự không si tâm vọng tưởng muốn thu nam tử này làm đồ đệ. Theo trực giác của nàng thì nam nhân này cũng không đơn giản, thân thủ cũng hơn nàng, sao hắn có thể tùy tiện bái sư được? Dù sao Phù Tông cũng không quá nhập lưu, không bồi dưỡng ra được một đời đại năng.