Chương 11: Máu nàng đặc thù

Đúng lúc này, Thôi Tiểu Tiêu nhờ tiểu sư huynh A Nghị mang một thùng yên thủy cho Tần Lăng Tiêu đang lao vào phía trước.

*yên thủy: nước còn mù sương

"Tần tông chủ, ngài tưới nước này lên kén cùng vỏ nhộng kia, cũng có thể ngăn cản ma vật này xuất thế!" Tiểu Tiêu cao giọng hô.

Tần Lăng Tiêu biết ma vật ma này quỷ dị, biện pháp của Thôi Tiểu Tiêu rất tốt, thế nhưng có lẽ còn đang giận vì lời lẽ chế nhạo Kiếm Tông đệ tử lúc trước của Thôi Tiểu Tiêu, hắn cũng không đưa tay đón yên thủy kia, mà lại dùng tay huyễn hóa khí kiếm, phi thân lên cao, chuẩn bị dùng lực mở ra kén này.

Lần này, thời điểm khí kiếm của Tần Lăng Tiêu đánh về phía kén, cái kén vẫn yên tĩnh bất động bỗng từ bên trong lại nhanh chóng duỗi ra một ma trảo đen thùi lùi, không hề sợ hãi kiếm mang, chộp lấy khí kiếm của Tần Lăng Tiêu, đồng thời từ bên trong kén lần nữa tuôn ra ma tơ quấn chặt Tần Lăng Tiêu ngay gần đó.

Lần này, hơi nước chân khí hộ giáp kia hoàn toàn không có tác dụng, Tần Lăng Tiêu nhanh chóng bị "Bao phủ" trong tơ tằm mịn mỏng.

Thôi Tiểu Tiêu vội vã nói: "Hỏng bét. . ."

Nếu nàng đoán không sai, ma vật này rất giảo hoạt, lúc trước Tần Lăng Tiêu có thể chấn vỡ ma tơ, rõ ràng ma vật này dùng kế giả yếu thế để dụ địch.

Giống như con gấu ngủ đông xong tỉnh lại bụng đói kêu vang, muốn ăn như gió cuốn, ma vật này sau khi phá xác hẳn là cũng muốn lấp đầy cái bụng trống không.

Chỉ là huyết nhục của phàm nhân bình thường đã không thể thỏa mãn khẩu vị của nó, mà tu chân đại năng tu chân đại năng giống như Tần Lăng Tiêu chính là thuốc bổ không thể tốt hơn.

Cho nên nó mới cố ý yếu thế, dẫn dụ Tần Lăng Tiêu tới gần kén tằm, sau đó mới đột nhiên thò ra, muốn thôn phệ Tần Lăng Tiêu trong chớp nhoáng.

A Nghị thấy tình cảnh này, bèn vội vã giội thùng nước trong tay vào bên đó.

Nhưng lúc này ma vật đã thò đầu ra từ trong kén, lộ ra một gương mặt quái dị giống người mà không phải người, giống như trùng không phải trùng, cho dù là yên thủy giội vào, khiến quái vật kia khó chịu gào thét, nhưng cũng không thể ngăn cản nó kéo Tần Lăng Tiêu lại gần nó.

A Nghị bởi vì áp sát quá gần, hai chân cũng bị ma ti cuốn lấy, té ngã trên đất, nhanh chóng bị lôi kéo về hướng ma vật kia.

Biến cố này dọa cho thiếu niên hét lớn không ngừng, hoàng chỉ trong ngực ném loạn ra ngoài như thứ không đáng tiền, biến ảo ra diều hâu thỏ chim sẻ bay khắp bầu trời, lại không cách nào ngăn cơn sóng dữ.

Cơ Ngọ Thất có lòng đi cứu tiểu sư đệ, song toàn thân đều bị thương, nhúc nhích chút thôi cũng đau không chịu nổi, mà nhị sư tỷ Giang Nam Mộc lúc này đã sợ đến mức đứng đơ ra ở đằng xa, không biết nên làm sao cho phải.

Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Thôi Tiểu Tiêu mò trúng hoàng thảo chỉ dùng để đi nhà xí trong túi áo của mình, nàng nhanh chóng rút ra một tờ, lại cắn nát ngón tay của mình, vẽ bùa một tờ hoàng chỉ, dán trên lưng lão cẩu vẫn đi theo mình, lại đưa một tâm cho lão cẩu cắn, sau đó phân phó: "Cát Tường, dán phù này trên thân con cọp kia!"

Sư phụ đã từng nói, máu của nàng có chút đặc thù, lấy máu làm phù có thể tốt hơn ngưng tụ ý niệm, nàng khổ học được cả đêm, lại gia trì thêm máu, thắng bại đều trong lần này!

Có lẽ là trong lúc nguy cấp, đả thông khí mạch tu chân của nàng, sau khi lão cẩu bị dán phù, thân hình đột nhiên tăng vọt, mở cái miệng đầy răng nanh, hung tợn lao về phía ma vật sắp lột xác.

Ma vật kia đang dồn tất cả tinh lực lên thân hai con mồi, mà động tác của lão cẩu kia lại quá nhanh, do chủ quan không kịp đề phòng, bị cắn chặt yết hầu, mà cùng lúc đó, tờ phù kia cũng đúng lúc được răng chó dán trên da thịt của ma vật.

Lão cẩu Cát Tường trông rất phấn khích, miệng chó cắn chết không thả, thế mà còn cưỡi trên thân ma vật, ra sức lắc đuôi.

Mà ma vật kia trông cũng có chút đờ đẫn, quay đầu đờ đẫn nhìn con chó đang cắn nó, nhưng nó nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, nổi giận muốn xé nát lão cẩu.

Mà ngay khi ma vật đờ đẫn, Tần Lăng Tiêu bị quấn chặt lại đột nhiên không nhúc nhích, giống như dầu hết đèn tắt, sau đó thân thể cao lớn trong nháy mắt hóa thành sương băng, cứ như bị rút khô chân khí, trống rống biến mất không còn thấy nữa. . .

Đám đệ tử Kiếm Tông kinh hãi bay nhào tới định cứu sư phụ nhao nhao hét lớn: "Sư tôn!"

Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên truyền gió táp, một thân ảnh mặc áo trắng chân đạp khí kiếm từ trên trời giáng xuống, cứ như thần linh từ trên trời xuống xuống, không ngờ chính là Tần Lăng Tiêu mới đột ngột biến mất.

Nhị sư tỷ Giang Nam Mộc lại bị phong thái của chinh tin phục, đầy si mê chợt nói: "Tần Lăng Tiêu mới. . . lại chỉ là giả thân do chân khí của hắn huyễn hóa ra? Thật sự là quá lợi hại!"