Chương 47: . Gặp Cừu Thiên Hợp 3

"Trịnh Phong tình căn thâm chủng, đến nhà cầu hôn. Nhưng lúc đó triều đình đang chọn tú nữ, Hiên Viên lão nhi vì cầu phú quý, muốn đưa Hiên Viên Thục Dạ vào cung làm phi. Vì để cho nữ nhi nghe theo an bài, Hiên Viên lão nhi đã tận lực khích tướng để Trịnh Phong đến nhà cầu hôn bằng cách dùng kiếm pháp nói chuyện."

Cừu Thiên Hợp khẽ thở dài một cái:

"Lúc ấy Trịnh Phong ngay cả Tông Sư cũng không đạt tới, nào có tư cách khiêu chiến với Hiên Viên lão nhi, nhưng vẫn rút kiếm ra. Hiên Viên lão nhi căn bản không nghĩ tới việc gả nữ nhi cho hắn, vì để cho nữ nhi hết hi vọng, hắn ta xuống tay độc ác ngay tại chỗ, mặc dù không có lấy đi tính mạng của Trịnh Phong, nhưng tất nhiên hắn cũng đã thành phế nhân."

Dạ Kinh Đường biết nghĩa phụ cuối đời chưa lập gia đình không có con cái, mỗi ngày say như chết, nghe vậy thần sắc ngưng lại:

"Sau đó thì sao?"

"Sau ngày đó, Trịnh Phong hoàn toàn biến mất trên giang hồ, lão phu lại cũng không còn gặp lại nữa. Bây giờ, chỉ sợ đã ra đi trước lão phu rồi."

Dạ Kinh Đường nghe thấy lời này, hơi trầm mặc, lại dò hỏi:

"Hiên Viên Thục Dạ cuối cùng như thế nào?"

Thương Tiệm Ly đứng phía sau, nói tiếp:

"Thừa An năm thứ hai, triều đình chọn nữ nhân nhà lành vào cung, Hiên Viên Thục Dạ ở trong danh sách, đi tới biên giới Vân Châu, Cừu Thiên Hợp gϊếŧ vào đội xe, trên thân trúng tám đao liều chết cướp đi Hiên Viên Thục Dạ, sau đó chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, bị triều đình cùng Quân Sơn Đài đuổi bắt gần ba mươi năm, cho đến năm ngoái, hắn mới bị Hắc Nha bắt được quy án."

". . ."

Dạ Kinh Đường cảm thấy chấn động trong lòng, khó có thể tin nhìn về phía Cừu Thiên Hợp.

Cừu Thiên Hợp lộ ra một mặt ý cười:



"Lão phu và Trịnh Phong là đối thủ, cũng là tri kỷ. Không biết tung tích của hắn, về sau Hiên Viên Thục Dạ phái người vụиɠ ŧяộʍ tìm tới ta, để cho ta hỗ trợ tìm kiếm tung tích của Trịnh Phong, nói cho hắn biết một tiếng, Hiên Viên Thục Dạ sẽ ở cầu Nại Hà đợi hắn.

"Lão phu sao có thể biết được Trịnh Phong trốn ở nơi nào, không nhìn nổi chuyện thương tâm của những người này, liền một mình một kiếm gϊếŧ vào đội ngũ hôn sứ,cướp đi Hiên Viên Thục Dạ, sau đó theo nàng tìm Trịnh Phong mười năm. Từ Nam Sơn tìm tới thảo nguyên hoang vu; từ biển phương đông, tìm tới đại mạc Tây Bắc; đến nay không biết hắn đang ở nơi nào."

Dạ Kinh Đường trầm mặc một lúc lâu sau, nói khẽ:

"Cừu đại hiệp, xác thực nghĩa bạc vân thiên."

Cừu Thiên Hợp lắc đầu:

"Lão phu cũng có có lỗi với Trịnh Phong. Mười năm đi khắp sơn hà đại địa, Hiên Viên Thục Dạ một mực đi theo, từ lòng tràn đầy chờ đợi đến khi tìm tới lòng như tro nguội; từ tuổi trẻ thanh xuân tìm tới gian nan vất vả đầy mặt. Lão phu lâu ngày sinh tình, cuối cùng cưới Hiên Viên Thục Dạ. Tiểu tử ngươi có cảm giác lão phu là tiểu nhân hay không?"

Lời này là hỏi thăm thật tâm, xem ra Cừu Thiên Hợp vẫn một mực cản thấy hổ thẹn trong lòng.

Dạ Kinh Đường không cảm thấy nghĩa phụ sẽ tức giận, trước kia nghĩa phụ say rượu hay nói xấu, nhưng lúc nói tới Cừu Thiên Hợp lại đánh giá cực kì chính diện, không có khả năng không biết đến việc sau này.

Nghĩa phụ bị Hiên Viên Triều gây thương tích, không có cách nào mang lại cho hồng nhan hạnh phúc cả đời, ảm đạm quy ẩn, khả năng là người cảm thấy đây là kết quả tốt nhất rồi.

Nếu nghĩa phụ suy nghĩ như thế, Dạ Kinh Đường làm nhi tử lại há có thể đánh giá đúng sai của bậc cha chú.

"Trịnh Phong nếu mai danh ẩn tích, không có khả năng không nghe nói tới hành động của Cừu đại hiệp. Trịnh Phong không nói lời nào, những người khác cũng không có tư cách chỉ trỏ với Cừu đại hiệp."

"Ha ha. . ."

Cừu Thiên Hợp cười hai tiếng:

"Những chuyện này, lão phu xuống dưới sẽ trò chuyện với Trịnh Phong, ai đúng ai sai, gặp mặt mới có kết luận. Đi thôi, sự tình kiếm khách thế hệ trước cũng không liên quan gì đến ngươi. Chỉ hi vọng ngươi đừng biến thành Trịnh Phong kia, đừng để cho Hiên Viên lão nhi làm Đao Khôi ba mươi năm."



"Cừu đại hiệp bảo trọng, tại hạ cáo từ."

Nói xong, Dạ Kinh Đường đứng dậy thi lễ rồi cùng Thương Tiệm Ly cùng nhảy ra khỏi sân vườn.

Cừu Thiên Hợp tựa người trên tường đưa mắt nhìn theo cho đến khi hàng rào sắt đóng lại, bước chân biến mất, mới âm thầm hít sâu một tiếng:

"Một đời người trôi qua. . . Tiểu tử ngươi khổ tận cam lai cũng có một đứa con trai tốt, lão tử ngược lại là nguy rồi, đây là trời phạt sao. . ."

Đạp đạp. . .

Một vài tiếng bước chân từ địa đạo u ám vang lên, hai người lại đi ra.

Dạ Kinh Đường sắc mặt bình tĩnh như thường, nhưng hai đầu lông mày hiển nhiên nhiều thêm ba phần buồn phiền vô cớ.

Thương Tiệm Ly đi đường không có âm thanh, tựa như u hồn bay ở trước mặt, gương mặt hoàn toàn lạnh như băng không chút thay đổi:

"Chuyện buồn nhất trên thế gian chính là không ai qua được anh hùng tuổi xế chiều, mỹ nhân đầu bạc. Dạ công tử chưa lăn lộn nhiều, gặp ít loại sự tình này, sinh lòng cảm khái là đương nhiên, nhưng cũng không cần quá coi trọng. Người người đều sống cuộc đời của mình,mọi việc mà người khác trải qua đều có thể khiến cho ngươi và ta động lòng trắc ẩn,chúng ta nên dùng trên thân người đáng được trắc ẩn."

"Thương đại nhân hẳn là cũng có một ít chuyện xưa đi?"

"Thế gian tìm không thấy người không có cố sự, đơn giản là lớn hay nhỏ, đặc sắc hay không đặc sắc mà thôi."

"Ha ha. . ."

Nói chuyện phiếm hai câu, Dạ Kinh Đường liền cáo từ rời đi.