Chương 25: Thật sự có Hắc bang? ( hạ )
Lúc này Thái Gia Tuyền mới thở nổi, nhấc chân đi vào nhà. Vào đến nhà thì phát hiện Tề Minh đang say sưa ăn phần sandwich bữa sáng cô để lại , vừa lộ ra vẻ thú vị nhìn hai tờ giấy phía trước mặt, một là lời nhắn của Hạ Cẩm Hiên để lại nhc c rửa chén, một l lời nhn của Thi Gia Tuyn đ lại dn trn lò v sng.
"Tiu Tuyn Tuyn, em trở lại. Sandwich ăn thật ngon a ~" - T Minh nhiệt tnh tiến ln đn, nhận ly vật g đ trong tay c. Thi Gia Tuyn vừa mi vo cửa, Hạ Cẩm Hin lin điện thoại đến: “Thực tập đυ.ng phải một ít chuyện, tối nay trở lại, nhớ chừa cơm cho anh.” , "oh." - Tề Minh lắc đầu một cái, thở dài.
Thái Gia Tuyền tò mò hỏi: "Thế nào?".
"Hạ Cẩm Hiên, anh ấy hôm nay có việc về trễ, nhắc tôi chừa cơm cho anh ấy.”.
"Oh.".
Tề Minh thấy Thái Gia Tuyền không có phản ứng gì đặc biệt, bất giác có điểm nóng lòng: "Anh ấy đi một năm,một năm mà hai lần nằm bệnh viện đều vì bệnh đau bao tử. Lớn như vậy rồi, nếu cứ như vậy sớm muộn gì sức khỏe cũng mất hết.”.
Thái Gia Tuyền cả kinh: "Bảo anh ấy bên ngoài bớt bận rộn đi, không lại đói bụng.”.
"Nếu là anh ấy có cái tính tự giác này, cũng sẽ không như vậy. . .".
"Vậy. . . Tôi làm xong cho anh ấy mang đi, bây giờ còn sớm, vừa đúng tôi biết anh ấy đang nơi nào." - Thái Gia Tuyền không chút do dự nói.
Tề Minh có chút mừng rỡ, nha đầu ngốc này quá nóng lòng, mình mới vừa nói đôi câu, mà cô đã tiếp thu được đến mức hiệu quả này, xem ra Hạ Cẩm Hiên có hy vọng không nhỏ.
Tề Minh đang đắc ý , thì Thái Gia Tuyền quay đầu lai nói với hắn: "Có thể làm phiền anh xuống lầu mua hộp đựng thức ăn được không? Tôi muốn làm cơm xong bỏ vào cái hộp đó cho anh ấy.”.
"Không thành vấn đề." - Tề Minh cười một chút cũng không làm trễ nãi, xoay người mở cửa liền đi ra ngoài.
Thái Gia Tuyền cười cười, bắt đầu nấu nướng ở trong phòng bếp, nấu cơm với cô, từ trước đến giờ là chuyện vui sướиɠ. . .
Chỉ chốc lát Tề Minh đã trở lại trong tay trong xách theo cái hộp mới mua, lại là hình trái tim như phim hoạt hoạ hình, vô cùng đáng yêu. Thái Gia Tuyền liếc mắt, trêu ghẹo nói: "Thế nào, chàng đẹp trai còn thích loại đồ vật này của nữ sinh?" . Tề Minh lại trực tiếp coi thường vấn đề của cô, hưng phấn mà nói: "Tiểu Tuyền Tuyền, em tuyệt đối không nghĩ ra anh thấy được gì đâu?!".
Thái Gia Tuyền vừa bỏ cơm đã nấu xong vào hộp thức ăn, vừa theo lời của hắn hỏi: "Thấy cái gì?".
“Hắc bang đó, là hắc bang chân chính ở Châu Âu!".
Tay Thái Gia Tuyền run lên một chút, không biết vì sao a, vừa nghe đến lời nói của Tề Minh, trong đầu cô lập tức nhớ lại thấy người đàn ông thần bí ở trên đường lúc trước. Không thể nào?
Tề Minh thấy vẻ kinh ngạc của Thái Gia Tuyền thì nghĩ là cô không tin: "Là thật, anh thấy dấu hiệu trên xe của bọn họ, là Hắc bang số một số hai ở Italy. Đáng tiếc chỉ thấy xe dừng ở ven đường, không thấy người. . .”.
"Có phải ở đường lớn B hay không?".
Tề Minh nghi ngờ gật đầu.
"Cái dấu hiệu trên xe có phải có một con hổ hay không?".
Tề Minh càng thêm nghi ngờ gật đầu: "Em cũng đã thấy qua?".
"Ừ, lúc tôi trở lại, những xe kia đã đậu ở chỗ đó rồi.".
"Vậy em nhìn thấy những người đó không?" - Tề Minh có chút không kịp chờ đợi hỏi.
"Ách. . . Không có chú ý. . ." - Không biết vì sao a, Thái Gia Tuyền không muốn nhắc tới người đàn ông làm cho cô nhớ lại cái cảm giác áp bức kia.
Tề Minh bên cạnh tiếc nuối, bắt đầu dùng móng vuốt ăn trộm máy món ăn mà Thái Gia Tuyền đã làm.
Thái Gia Tuyền cười chế nhạo, béo cái móng vuốt ăn trộm: "Bưng đi ra ngồi xuống mà ăn !".