Chương 20: Mối tình đầu
Lúc này Thái Gia Tuyền cùng Tề Minh mới thấy Hạ Cẩm Hin đang đứng ở cửa, vội bỏ quần o lại chạy vo ăn cơm.
"C đ đu?" Mi động đũa, Hạ Cẩm Hin lại hỏi.
"À, cả buổi mnh dọn dẹp phòng T Minh nn khng đủ thời gian… buổi ti mnh sẽ nu cho bạn."
"A, vậy th buổi ti thi." Hạ Cẩm Hin cũng khng c ý trch cứ, chăm chú ăn cơm. Cha đợc hai miếng lại ni "Giúp mnh dọn dẹp phòng trước đi, mặc kệ hắn ta, hắn thường có người quan tâm."
Tề Minh nghe vậy suýt thì phun cơm trong miệng ra ngoài, không thể tin nhìn Hạ Cẩm Hiên, hắn đây là đang tranh giành sự nuông chiều sao? Nhưng vì sao lại muốn nói xấu hắn chứ?
Thái Gia Tuyền khổ sở nhìn Tề Minh, dù sao phòng của hắn mới dọn dẹp được một nửa.
"Trước tiên giặt quần áo của mình đi, nếu không thì không có đồ để thay." Hạ Cẩm Hiên nhìn ra sự do dự của cô, bổ sung luôn việc ở bẩn của mình.
Thái Gia Tuyền vừa nghe hắn nói như vậy, cảm thấy việc này khẩn cấp hơn, nên ưu tiên giải quyết trước, liền hỏi "Quần áo bẩn ở đâu? Để lát mình tìm rồi mang đi giặt."
"Đều để trong tủ. . . . . . Những cái bẩn. . . bạn ngửi cũng biết mà..."
"Gì? Ngửi?" Thái Gia Tuyền thật không thể tin được lỗ tai mình, mà Tề Minh cũng không thể nhịn được nữa, bị sặc ngụm canh đến chảy cả nước mắt.
"Tề Minh, lúc sáng gặp giáo sư của cậu, ông ấy bảo cậu mang bản báo cáo đến cho ông ấy." Hạ Cẩm Hiên lườm hắn.
"Cái gì!!" Thật vất vả thuận khí, Tề Minh suýt thì sặc thêm lần nữa, rõ ràng cách hạn nộp còn một tuần nữa, giáo sư sao có thể vô cớ bắt nộp trước chứ. Nhưng thông minh như hắn, lập tức phát hiện thấy có cái gì đấy không đúng. Bình hường, tình huống như thế, Hạ Cẩm Hiên dù không bỏ đá xuống giếng, thì ít nhất cũng sẽ có vẻ mặt như xem kịch vui, nhưng bây giờ hắn lại tiếp tục ăn cơm như thường. Trong lòng lập tức hiểu bảy tám phần, vô cùng biết điều nói: "Chiều mình đi tìm ông." Đồng thời có chút đồng tình nhìn Thái Gia Tuyền.
Hạ Cẩm Hiên thầm dễ chịu trong lòng, tự nhận là làm không chê vào đâu được, mà quên mất Tề Minh là bạn hiểu hắn nhất.
. . . . . .
Cơm nước xong, Tề Minh liền đi ra ngoài nhanh như làn khói, để lại Hạ Cẩm Hiên thoải mái ngồi trên ghế sa lon, thỏa mãn vuốt bụng, híp mắt nhìn Thái Gia Tuyền bận trước bận sau, rất bận rộn, không có ý giúp cô một tay.
Thái Gia Tuyền đáng thương, mở tủ quần áo Hạ Cẩm Hiên ra, bắt đầu tìm kiếm quần áo cần giặt sạch. Phải dùng mũi ngửi, đúng là phương pháp tốt để tìm quần áo bẩn, bởi vì quần áo hắn đều không bẩn, dùng mắt phân biệt có chút khó khăn. Mà trên mỗi bộ quần áo hắn mặc qua đều có một mùi hương nhàn nhạt, mùi này rất đặc biệt, có điểm giống mùi pha trộn giữa mùi cỏ xanh và mùi thuốc lá, Thái Gia Tuyền vô cùng không muốn thừa nhận rằng mình cũng không ghét mùi này lắm.
Hạ Cẩm Hiên bất ngờ nhìn cô bận rộn trước tủ quần áo của mình, chính xác hơn là đang tìm quần áo bẩn mà hắn đã giấu kỹ với quần áo sạch. "Không hổ là cầm tinh con cẩu." Hắn oán hận nghĩ, trong lòng có chút mất mác khó hiểu, có lẽ là bởi vì Thái Gia Tuyền đáng thương không nhờ hắn giúp đi. Không hiểu sao hắn cứ muốn bắt nạt cô bé này thôi, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn có thể cảm thấy cô là người Trung Quốc, nhưng cố tình dùng tiếng Đức nói chuyện với cô, còn bỏ cô lại trong sân trường lớn như vậy; sau đấy, phát hiện Tề Minh trêu cợt cô, chẳng những không vạch trần còn giúp hắn giấu diếm; hiện tại, đuổi Tề Minh ra ngoài, mình từ từ bắt nạt. . . . . .
Sai sử cô thật thích mà, sai cô lau sàn, sai cô lau đồ, sai cô cọ bồn tắm, sai cô trải lại ga giường cho mình. . . . . . Hạ Cẩm Hiên đột nhiên nhận ra cái gì đấy, trái tim bỗng nặng trĩu, hắn luôn luôn là người thông minh, lý trí, có chủ kiến. Làm sao có thể sẽ có lúc không lý trí như vậy? Ngẩng đầu nhìn Thái Gia Tuyền bận rộn đi lại như con ong mật nhỏ, nguy rồi, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng muốn bắt nạt, càng nhìn càng muốn. . . . . .