Chương 9: H

Lâm Chính Vũ kêu lên một tiếng, liếc xéo cô, trào phúng nói: “ Là em muốn bắn vào trong hay vẫn là tiểu huyệt cô thiếu làm nha?"

Khương Tuyết nghe được lời này, xấu hổ đến cực điểm nhưng bên trong tiểu huyệt của cô thật sự quá ngứa, cô chịu đựng khuất nhục, nhỏ giọng nói : “Là tiểu huyệt nhỏ của cô thiếu thao."

Lâm Chính Vũ a lên một tiếng, đột nhiên nghĩ tới một kiểu chơi mới, hắn từ trên giường đứng lên. Lại lần nữa hắn đem tay Khương Tuyết trói lại, sau đó ép cô mở rộng chân ra, cố ý thưởng thức tiểu huyệt hồng hào giữa hai chân cô. Khương Tuyết tuổi còn trẻ nên dung mạo xinh đẹp mỹ lệ, làn da trắng nõn, ngay cả tiểu huyệt phía dưới cũng phấn phấn, nộn nộn, hai mảnh hoa huyệt cũng trắng hồng. Lâm Chính Vũ tách hai cánh hoa của cô ra, phát hiện bên trong lỗ nhỏ rất sạch sẽ, đáng yêu, tiểu hoa huyệt nhẹ co rút khiến cậu tâm tình khó nhịn, chỉ muốn đem côn ŧᏂịŧ lớn nhanh chóng cắm vào, mãnh liệt làm cô, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy tiểu huyệt của cô.

Lâm Chính Vũ đưa tay xoa xoa hoa huyệt của Khương Tuyết, nhìn cô vặn vẹo thân thể, bộ dáng thập phần khó nhịn, buông lời thô tục: “Cô giáo, tiểu huyệt của người thật đẹp, nước cũng rất nhiều, đã đem tay em làm ướt cả rồi."

Khương Tuyết cảm thấy hoa huyệt của mình bị người ta đùa bỡn, lại chưa bao giờ nghĩ tới người trêu chọc cô lại chính là học sinh mà cô dạy dỗ, trong lòng liền dâng lên cảm giác hổ thẹn. Nhưng mà, loại chậm rãi cọ sát này khiến thân thể cô mềm nhũn, cảm giác khô nóng khiến cô không ngừng vặn vẹo, đôi bồng đào trắng như tuyết cũng vì thế mà thoắt ẩn thoắt hiện, dụ hoặc mười phần.

Khương Tuyết nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, cảm giác sung sướиɠ dần thế chỗ sự xấu hổ của cô, cô bắt đầu thấp giọng rêи ɾỉ: “A…A….Ô ô…”

Lâm Chính Vũ thấy đã đến lúc, liền rút ngón tay từ tiểu huyệt ra, nhìn cô dưới thân cậu gian xảo nói: “Cô giáo, có muốn thỏa mái hơn chút không?”

Khương Tuyết đúng là cảm thấy ham muốn khó nhịn, liền vươn tay, muốn tiếp tục sờ hoa huyệt, chỉ tiếc là tay cô bị trói, không thể động đậy, chỉ có thể ở trên giường xoắn qua xoắn lại, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính Vũ, tôi muốn.”