Chương 5: Cậu chụp hình ảnh tư mật của tôi là muốn dùng để làm gì?

Khương Tuyết quay đầu đi, không muốn để ý tới hắn, Lâm Chính Vũ cười khinh miệt, lạnh lùng mở miệng nói: “Cô giáo, ở đây không phải là trường học, cô còn giả bộ thành thuần cái gì, em đều đã nhận ra, vừa rồi cách qυầи ɭóŧ, sờ tiểu ɦυყệŧ dâʍ đãиɠ của cô, nước thật nhiều, qυầи ɭóŧ đều bị ướt đẫm, rõ ràng rất muốn bị đàn ông thao, bây giờ còn bày ra bộ dáng liệt nữ trinh tiết cái gì, thật là thiếu thao."

Không nghe thấy câu nhắc nhở của hắn, Khương Tuyết đúng là không cảm thấy, vừa nghe Lâm Chính Vũ nói như vậy liền đỏ mắt, lúc nãy chỉ lo xấu hổ tức giận, bây giờ mới nhận ra, tiểu ɦυყệŧ của mình thật ngứa, có một loại cảm giác rất muốn bị đại côn ŧᏂịŧ đâm vào côn xát.

Lâm Chính Vũ cũng thấy được phản ứng của Khương Tuyết, cười khẽ một tiếng, thành thạo cởi sạch quần áo trên người Khương Tuyết, nhìn thấy Khương Tuyết trần như nhộng nằm trước mặt hắn, cặρ √υ" vừa lớn vừa tròn, tiểu huyệt trắng nõn khít chặt, dáng người cũng thật tốt, tiểu huyệt phía dưới lại còn ướŧ áŧ lầy lội, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy máu trong người đều đang sôi sục.

Bất quá, đồ tốt thì phải từ từ chơi mới thú vị, Lâm Chính Vũ lấy ra di động, chụp được rất nhiều hình ảnh Khương Tuyết loã lồ dâʍ đãиɠ, sau đó không chút hoang mang cởi ra còng tay cho cô, lạnh lùng cười: "Cô giáo, đừng bảo em không cho cô cơ hội, hiện tại cô có thể mặc đồ lại rồi đi về."

Khương Tuyết tuy rằng đã được tự do, nhưng một việc quan trọng khác giống như xiềng xích khiến cô không dám đứng dậy rời đi, "Cậu chụp hình ảnh tư mật của tôi là muốn dùng để làm gì?"

“Đương nhiên là dùng để chia sẻ nha, để các bạn học, các giáo viên, còn có người thân bẹn bè cô, mọi người đều biết cô trông như thế nào."

Bây giờ Khương Tuyết cuối cũng cũng hiểu rõ, Lâm Chính Vũ đây là đang lấy ảnh chụp uy hϊếp cô, sau khi cô suy nghĩ kỹ, ngược lại cũng không thấy xấu hổ như vậy, bình tĩnh mở miệng nói: "Nếu tôi không muốn cậu chia sẻ mấy tấm hình này, cậu sẽ yêu cầu cái gì?"

Lâm Chính Vũ thấy Khương Tuyết biết điều như vậy, cười xấu xa nói: “Này còn phải hỏi sao, đương nhiên là cầm tay tự mình chỉ bảo em, làʍ t̠ìиɦ như thế nào nha!""

Khương Tuyết đứng dậy, đứng im trên mặt đất không nhúc nhích, Lâm Chính Vũ có chút không kiên nhẫn, ba giây đã đem quần áo trên người cởi sạch, ngồi ở mép giường, nhướng mày cười xấu xa nói: "Cô giáo, có đói bụng không, muốn ăn xúc xích không?"