Chương 1: Kẻ thù của Bùi Diệp

Nhà tù nữ số 2 của thành phố Lăng nằm ở vùng ngoại ô xa xôi, được thành lập năm 2003 với diện tích hơn 12000 mét vuông. Có hơn chục ngàn giám ngục và tù nhân ở đó, mức phạt cân nhắc từ một năm cho tới tù chung thân, không gì là không có.

...

“Cai ngục trưởng, bên đây chính là phòng giam của chúng tôi. Hai người một phòng, WC ở trong, điều kiện rất tốt.” Cai ngục phó cúi đầu khom lưng, dắt Bùi Diệp đi tham quan nhà tù.

Bùi Diệp mặc quân phục, mắt nhìn thẳng đánh giá nhà tù, khắp người tỏa ra khí chất lạnh lùng khó gần. Đôi giày sĩ quan dưới chân cô vang lên những tiếng “cộp cộp” khiến cô càng thêm lạnh lùng.

Vây quanh hai người là tám cai ngục khác, đang cảnh cáo mọi người bằng dùi cui điện và súng trên tay.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Bùi Diệp, trong đó có tò mò, kiêng kị, ngưỡng mộ, và có cả thèm khát như hổ đói rình mồi.

“Chỗ này là phòng biệt giam, nếu phạm nhân nào có biểu hiện không tốt sẽ bị nhốt vào bên trong.” Khi tới phòng biệt giam, đột nhiên lời giới thiệu của cai ngục phó Lê Nhuyễn Ngọc hơi khựng lại, trên mặt thoáng qua tia xấu hổ. “Bây giờ bên trong đang bị khóa...”

“Ai khóa lại?” Bùi Diệp dừng bước, chờ đợi Lê Nhuyễn Ngọc trả lời.

“Bùi gia, ngài mới từ cơ quan ra nên chắc không biết, mấy phạm nhân cũng giống như các cai ngục nữ của chúng ta, đều có nhu cầu nên sẽ tìm bạn để cùng giải quyết.” Lê Nhuyễn Ngọc trộm nhìn phản ứng của Bùi Diệp, thấy đối phương không có biểu tình gì khác lạ mới nói tiếp: “Phạm nhân số 7395 từ chối quan hệ với người kia, nên cả hai đã lao vào đánh nhau rồi bị giam.”

“Mở cửa ra.” Bùi Diệp lên tiếng ra lệnh.

“Chuyện này, không hay lắm...” Lê Nhuyễn Ngọc có hơi do dự, nhưng chức vị của Bùi Diệp cao hơn cô ấy hai cấp, lại có xuất thân từ gia đình quân nhân, cô ấy không thể không nghe. Vì thế, cô ấy ra hiệu cho cai ngục rồi nói: “Nghe lời cai ngục trưởng, mở cửa ra.”

“Vâng!” Cai ngục bèn mở cửa.

Một cô gái quần áo tả tơi xuất hiện trước mặt Bùi Diệp. Cô cuộn người ôm lấy đầu gối mình ngồi trong một góc, đầu cúi thật sâu, bờ vai trắng nõn lộ ra từ chiếc cổ áo rộng. Cô gái vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa, đồng tử mở lớn. “Bùi Diệp!”

Bùi Diệp cũng thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, gọi số của Tần Ngữ An. “7395?”

“Sao cô lại tới thăm tôi?” Trong mắt Tần Ngữ An tràn đầy châm chọc và địch ý. Cô và Bùi Diệp là đối thủ cạnh tranh nhiều năm trong quân đội. Sau đó, cô liều mạng phản quốc, hợp tác với địch mong được quốc gia của kẻ địch che chở rồi bị bắt ở sân bay và phán tù chung thân.

“Tôi rảnh rỗi vậy à?” Bùi diệp khoanh tay nhìn Tần Ngữ An chật vật, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt mới có thể nhìn ra tâm huyết và vinh quang ngày xưa của cô. Bùi Diệp hơi cong môi, nói ra lí do Tần Ngữ An bị nhốt lại. “Nghe nói cô không cho bạn tù chơi? Nên đánh nhau rồi bị nhốt lại?”

“Liên quan con mẹ gì đến cô!” Tần Ngữ An bị trêu đùa lập tức nổi giận. Đột nhiên nhảy vùng lên lao về phía Bùi Diệp, muốn đè Bùi Diệp xuống đất đấm lên mặt cô mấy cú.

Bùi Diệp lách mình tránh thoát, nhưng quần áo vẫn bị Tần Ngữ An kéo xộc xệch. Cô nhíu mày nhìn Tần Ngữ An không biết điều.

“Bùi gia!! Ngài không sao chứ?” Lê Nguyễn Ngọc bị một màn trước mắt dọa sợ muốn chết. Nếu Bùi Diệp xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô ấy sẽ ăn đủ.

“Con mẹ nó, mau lôi con đàn bà đanh đá này xuống!”

“Vâng!” Mấy tên cai ngục dáng người cường tráng chui vào trong phòng giam, dí dùi cui điện vào người Tần Ngữ An đang vùng vẫy.

“A a a...” Tần Ngữ An bị điện giật thét chói tai, nằm vật xuống nền đất lạnh lẽo, cả người không ngừng run rẩy. Ngay cả dây xích còng tay cô cũng leng keng lắc theo. Trong mắt Tần Ngữ An xẹt qua tia bi thương, một loại bi thương khi cùng đường.

Bùi Diệp sửa sang lại cổ áo, dứt khoát gỡ cúc áo sơ mi trên đỉnh ra, trông rất gợi cảm. Cô đưa mắt nhìn Tần Ngữ An đang run rẩy trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Đưa cô ta tới phòng nghỉ của tôi.”