Chương 1

Trong đại sảnh lạnh như băng, bầu không khí yên lặng, ở xung quanh bàn tròn, ngồi đầy đàn ông, phụ nữ mặc vest, phần lớn đều ở độ tuổi trung niên, bọn họ đều cực kỳ, như lâm đại địch.

"Vậy... không ai dám lên tiếng sao? !" Bỗng nhiên một tiếng quát lạnh lẽo phá vỡ bầu không khí căng thẳng, âm thanh không có quá nhiều tình cảm, không giận tự uy, đồng thời mang theo giá rét sâu tận xương tủy.

Âm thanh vừa vang lên, mọi người cúi đầu thấp hơn, tựa như con thú nhỏ bị thuần phục.

Người vừa lên tiếng, là mẹ của tôi, Lâm Mộng Hi, mẹ ngồi tại vị trí chủ tọa bàn tròn, mẹ là chủ tịch công ty, vừa rồi đột nhiên gấp rút triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, tôi mới vừa tan học, trong nhà không có ai, nên đến đây đợi mẹ.

Hình như các thành viên hội đồng quản trị đều không thể giúp mẹ, cho nên mẹ rất tức giận, vừa rồi đã đập hỏng hai chén trà.

Mẹ rất tốt tính, mặc dù có chút lạnh lùng, có chút nghiêm khắc, nhưng rất hiếm khi thất thố như vậy, xem ra chuyện xảy ra sự chạm đã vảy ngược của mẹ rồi.

"Lần này... sản phẩm của công ty Danh Thạc nghiền ép chúng ta ở khắp nơi, chúng ta... thật sự bó tay hết cách." Một vị nam thành viên hội đồng quản trị nói, chú ấy tên Hạ Thái Minh, là em họ của ba, là một người rất có địa vị ở công ty, chú ấy biết rất nhiều cách, nhưng giờ cũng không thể không chịu thua, có thể tưởng tượng được nan đề mà lần này công ty gặp phải thực sự rất khó giải quyết.

"Vì sao? Vì sao bọn họ có thể nghiên cứu ra sản phẩm như vậy, chúng ta lại không được? Hàng năm đập 100 triệu vào Bộ Nghiên Cứu, Bộ Nghiên Cứu làm ăn cái gì không biết, té ra chỉ là nuôi một đống thùng cơm? !"

Mẹ rất giận dữ, đồng thời còn không ngừng dùng đôi bàn tay trắng như phấn đấm "bình bình" vào mặt bàn, thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của bà, trong lòng tôi không khỏi cũng có chút sợ hãi, bởi vì mẹ cũng rất nghiêm khắc với tôi, nếu trong việc học hành có vấn đề gì, khi về nhà tôi sẽ không dám ngẩng đầu nhìn mẹ.

Bộ trưởng Bộ Nghiên Cứu đứng lên nói: "Chủ tịch, Bộ Nghiên Cứu đã rất nỗ lực, xin ngài tin tưởng chúng tôi, trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi nhất định có thể nghiên cứu ra sản phẩm siêu việt Danh Thạc -- "



"Trong thời gian ngắn? Bao ngắn? 1 tuần? 1 tháng? 3 tháng? Hay là nửa năm? Lần nào các người cũng đều dùng cái cớ này đối phó tôi, nhưng có lần nào thành công không? !"

"Chủ tịch, tôi... tôi..."

"Cút, cút cho tôi! Tất cả đều cút cho ta!" Trán của mẹ nổi đầy gân xanh vì giận, bà chỉ vào cửa khẽ quát.

Mọi người như được đại xá, chen nhau chạy ra khỏi cửa. Không đến một phút đồng hồ, trong phòng khách trước đó còn kín hết chỗ, nay đã người chạy trà nguội.

Kế tiếp, chính là tai hoạ của tôi. Chỉ còn lại tôi và mẹ trong phòng họp, bầu không khí lạnh đến mức khiến tôi không khỏi sợ run cả người.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn mẹ, tôi không rõ mẹ có đang nhìn tôi hay không, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp vì giận dữ của mẹ, từ trong khoé mắt, nhìn thấy bộ ngực đồ sộ bị mẹ nhốt lại ở trong lớp áo sơ mi đang phập phồng theo nhịp thở.

Từ bộ ngực của mẹ đi xuống, nhanh chóng co lại nơi vòng eo nhỏ nhắn, sau đó lại bành trướng như sắp nổ tung nơi chiếc váy ôm sát mông, một cặp mông căng mọng như hai trái đào, dưới tà váy là một đôi chân ngọc thon dài mịn màng được bọc trong đôi tất chân liền quần màu da, mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng nõn mịn ơi là mịn, đôi giày da cao gót màu đen toả ra ánh sáng bóng bẩy.

Hô hấp của tôi không khỏi có chút dồn dập, tuy mẹ là mẹ của tôi, nhưng vào giờ khắc này tôi cái chỗ giữa háng không thể khống chế nghĩ đến phương diện kia.

Mẹ là mỹ nhân nổi danh lãnh diễm Thượng Hải, các đối thủ cạnh tranh đã phong cho mẹ danh hiệu lãnh diễm nữ vương. Bởi vì mẹ bày mưu tính kế ở trên thương trường, mạnh mẽ vang dội, như đế hoàng cổ đại, mỗi đối thủ cạnh tranh của mẹ đều rất sợ mẹ. Công ty thành lập không đến mười năm, dưới sự lãnh đạo của bà đưa công ty tiến vào top3 tại Thượng Hải, trở thành đế quốc thương trường danh chính ngôn thuận.