Chương 1: Đứa trẻ bị gia tộc bỏ rơi

- Anh nói sao Dương Minh? Tại sao chúng ta lại phải vứt bỏ bé gái chứ? Anh đừng quên bây giờ anh chính là một người cha thực thụ đấy? Nói vứt là vứt được sao! Nói bỏ là bỏ được sao?!

Người phụ nữ nằm trên giường phụ sản xinh đẹp cáu gắt nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt trong nỗi tuyệt vọng khôn xiết. Trong lòng là hai quý tử mà cô phải mất 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau sinh ra. Người đàn ông điển trai vội lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên gò má của cô, cố gắng giải thích bằng đầu óc máy móc của mình:

- Ôi, bảo bối của anh hãy nhìn đi em yêu! Bé trai của chúng ta mang dòng máu thuần khiết của đại gia tộc Dương gia quyền quý bao đời nay. Mặt mũi sáng dạ, làn da trắng nõn nà, không có dấu hiệu kỳ lạ nào trên người cả, chắc chắn tương lai thằng bé sẽ là một chủ tịch tập đoàn tốt, khiến cho Dương gia chúng ta giữ vững được vị trí ở trên chiến trường đúng không? Thật khác hẳn thứ phế vật kia, đã là con gái thì chớ lại còn có một vết nhơ ở dưới mắt cá chân? Nó không xứng với chúng ta, em yêu à. Sự tồn tại của nó là thứ đáng nguyền rủa đối với đại gia tộc.

Phế vật... Thứ đáng nguyền rủa...Phế vật....Thứ đáng nguyền rủa...

- Buông tay anh ra...đừng động vào mặt tôi...Thứ ghê tởm!!!

Vương Uyển Như sợ hãi như bị hàng đống dòi bọ bò lên người, theo bản năng hất mạnh bàn tay của Dương Minh ra khiến gã phải lùi về phía sau vài bước, vô cảm nhìn người vợ đáng thương đang mất kiểm soát của mình:

- Tiểu Như, anh biết bây giờ em không được ổn, hãy giữ gìn sức khoẻ của bản thân mình. Và hãy nên nhớ anh sẽ không bao giờ chấp nhận đứa bé gái mà em đang bồng trên tay! Cảm ơn em vì đã sinh con trai cho gia tộc, lão gia gia sẽ rất tự hào về em!

Dương Minh đóng sầm cửa phòng VIP, để lại người phụ nữ đang nức nở trong tuyệt vọng với hai đứa trẻ bên cạnh.

- Con gái yêu quý của mẹ, sự tồn tại của con không phải là thứ đáng nguyền rủa, cũng không phải là thứ đáng bị người ta kỳ thị hay ghê tởm, con sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc khác tại Anh, nơi mẹ từng sinh ra và thuộc về. Gia tộc của mẹ sẽ nuôi dạy con nên người, chứ không phải là thứ tập đoàn đáng khinh bỉ này.

Vương Uyển Như bất giác ôm chặt con gái, nước mắt không tự chủ tuôn trào như mưa. Bọn người vô cảm kia làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ, day dứt của người mẹ khi nhẫn tâm bỏ rơi đứa con ruột do chính mình đẻ ra được.Họ còn không thèm nghĩ đến việc con gái sẽ có giá trị ra sao mà nhẫn tâm đòi gϊếŧ chết đứa nhỏ. Bộ con gái không phải là con người sao. Con trai của cô cũng thật bất hạnh khi được gia tộc Dương công nhận là một phần trong số họ. Bằng mọi giá cô không thể để đứa con trai của mình trở thành một con người tàn bạo dã man như vậy. Nhất quyết không! Phải chăng cô đã quá sai lầm khi đã nghe theo những lời ngọt ngào tựa mật của Dương Minh và đám trưởng bối khốn khϊếp để rồi chọn bước vào lễ đường khi đang ở tuổi 20? Cái tuổi mà vẫn còn vô lo vô nghĩ, vẫn còn ngây thơ trong sáng, và vẫn chưa phải va vấp nhiều với cuộc đời, cô đã để bản thân bị lợi dụng thành công cụ chính trị của Dương gia, một lòng yêu lấy gã đàn ông ghê tởm Dương Minh rồi bây giờ tất cả mọi lỗi lầm con gái cô đều phải hứng chịu.

*Cốc cốc cốc*

- Phu nhân, xin cho phép tôi được vào ạ!

Dòng suy nghĩ của Uyển Như bị cắt đứt khi nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc. À, đúng rồi, là nữ hầu trưởng Hilary, người đàn bà trung thành với kinh nghiệm dày dặn đã theo Vương Uyển Như từ hồi cô còn lọt lòng. Bà luôn tin tưởng, trao cho cô những niềm tin để vượt qua những khó khăn, gian khổ trong cuộc sống.

- Vào đi, bà Hilary, tôi đang đợi bà.

Hilary bước vào với mái tóc dài bạc phơ đã qua ngưỡng tuổi 50, trên mắt đeo gọng kính tròn dày cộp cùng với một cuốn sổ màu đỏ luôn kè kè bên cạnh.

- Chúc mừng phu nhân đã sinh được quý tử! - Bà cười hiền từ. Đối với Vương Uyển Như mà nói, bà không khác gì người mẹ thứ hai của mình.

- Là sinh đôi, Hilary à! - Vương Uyển Như bế đứa trẻ lên cao hơn một chút cho bà xem.

- Chắc hẳn phu nhân cũng đã rất mệt mỏi và đau đớn sau chuyến này, cô sẽ cần một khoảng thời gian khá dài để nghỉ ngơi. Những đứa trẻ thật xinh đẹp và giống cô!

- Ấy vậy mà họ có thể có ý định tàn nhẫn muốn gϊếŧ chết đứa con gái bé bỏng của tôi!

- Cái gì!!!!

Hilary sững người, bà rất bất ngờ và kinh hãi khi tiểu thư nhà mình thốt ra những lời như thế.

- Bà không nghe lầm đâu..Họ thức sự muốn.gϊếŧ.chết.con.gái.của tôi. Chỉ để lại bé trai, trong mắt họ con gái chẳng khác nào một thứ đáng nguyền rủa! - Ánh mắt Vương Uyển Như có chút đờ đẫn, đã quá mệt mỏi cho một ngày rồi.

- Bà là người tôi luôn tin tưởng nhất, xin hãy lén mang đứa trẻ bất hạnh này sang Anh, nơi tập đoàn của bố tôi. Báo tin vui cho họ đi, và làm ơn hãy cố gắng đừng để lũ quái vật kia phát hiện! Trăm sự nhờ bà!

- Đương nhiên rồi thưa tiểu thư! Tôi sẽ cố gắng hết mức có thể! Sinh mạng của đứa trẻ cũng chính là sinh mạng của tôi! - Hilary ôm chặt đứa bé, nhìn khuôn mặt kháu khỉnh dễ thương trong lòng mà dâng lên cảm giác thương hại xót xa. Cô chủ của bà không phải là người mạnh mẽ ngay từ khi sinh ra, cô chỉ đơn thuần là một thiên thần chưa trải sự đời, ngây thơ tin vào những lời dụ dỗ đầy tai ương của lũ quỷ ở dưới địa ngục, đứa con này, Hilary chắc chắn sẽ bảo vệ hết mực.

- Cảm ơn! Thật sự hạnh phúc khi tôi còn có một người mẹ thứ hai ở bên.

Cứ như thế, năm tháng trôi qua trong âm thầm, hai đứa trẻ sinh đôi mang hai số phận khác biệt, định cư ở hai quốc gia khác nhau vẫn lén lút thường được mẹ của họ dẫn bay qua nửa vòng trái đất để đi thăm đối phương. Danh tiếng của đứa con gái được giữ kín, thông tin tuyệt mật không để lộ cho bất kỳ người ngoài nào biết cả. Ông bà ngoại hết mực cưng chiều và dạy dỗ đứa trẻ được đặt tên là Dương Mạn Nhu ấy. Còn với ông bà nội, đứa trẻ đã bị lãng quên hoàn toàn và không một ai biết đến. Ngồi trên máy bay riêng của Vương Uyển Như, Dương Phong - em trai song sinh của Mạn Nhu cất tiếng hỏi:

- Mẹ ơi, còn mấy tiếng nữa thì máy bay cất cánh hả mẹ, con rất mong được gặp chị hai luôn á!

- Hì hì, con trai của mẹ cứ yên tâm nha, 2 tiếng nữa thôi là được gặp chị hai rồi, thích không nào? - Vương Uyển Như khẽ bẹo má đứa con trai bé bỏng đáng yêu của cô ấy. Cô đã rất thoả mãn thành công trong việc không để Dương Phong bị nhiễm tất cả những thứ toxic của Dương gia.

- Thích lắm ạ, con thích chị gái lắm!

- Ừ, tiểu Nhu cũng thích con lắm tiểu Phong à!

Hiếm có cơ hội gặp nhau nhưng chị em nhà Dương gia rất yêu quý nhau, họ có thể hi sinh bất cứ thứ gì cho đối phương mà không ngần ngại suy nghĩ gì. Mối quan hệ của họ khăng khít đến nỗi không ai có để cắt đứt được đoạn tình cảm này và sau này cũng thế. Dương Mạn Nhu có thể vì Dương Phong mà làm bất cứ thứ gì. Và Dương Phong cũng có thể vì Dương Mạn Nhu mà làm bất cứ điều gì.