“Không thể nào!”
“Nói! Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Nói!”
Tiếng gào thét không ngừng hết đợt này đến đợt khác, tơ máu đỏ bừng không ngừng phủ kín hai mắt.
Tròng mắt của hắn chỉ hận không thể rơi luôn ra ngoài, trên trán nổi gân xanh, hắn lại gồng hết sức hét lên: “Nói đi!”
Đồ Hòa nhìn phản ứng của hắn vô cùng hài lòng, khóe môi nàng cong lên, lông mày cong cong, ý cười càng hiện rõ, đôi mắt lại càng lộ ra vẻ nguy hiểm nhìn con mồi sắp chết.
Tiều Ôn hoàn toàn bị khí thế của nàng áp chế, yếu ớt ngã vào thân cây, hai tay nắm chặt đám cỏ dại bên cạnh, dường như chỉ có như vậy mới có được một chút cảm giác an toàn, hắn nhìn Đồ Hoà, nhẹ giọng nói: “Ta chuộc tội, nhiều năm nay, ta đều vất vả làm…”
“Chuộc tội?”
Đồ Hòa như nghe phải chuyện cười, ý cười trên mặt không hề tan đi.
Cảm giác ấm nóng dâng lên rồi lại biến mất, là nước mắt phải không? Hay mưa? Không thể phân biệt được nữa.
“Ngươi còn sống thì không thể gọi là chuộc tội.”
Tiều Ôn khóc nức nở: “Ta vẫn còn vợ con, cầu xin ngươi, ta không muốn chết, ta không thể chết.”
Đồ Hòa mỉa mai “à” lên một tiếng, từng chữ giống như Diêm Vương đang đọc ngày chết: “Ngươi nhất định phải chết.”
Tiều Ôn sợ hãi lên đến đỉnh điểm, cầm bùn đất ném về phía Đồ Hòa, lợi dụng lúc nàng đang tránh né để chạy trốn.
Đồ Hòa phủi sạch bùn đất trên mặt, bắn hai mũi tên về phía Tiều Ôn, nhưng đều trượt, tình trạng thân thể nàng hiện tại không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.
Tiều Ôn chạy được một đoạn hơi xa, nhưng đi về phía trước chính là vực sâu.
Đồ Hòa không có do dự, tiếp tục bắn thêm hai mũi tên.
“A” một tiếng gào thống thống khổ vang lên, Tiều Ôn ngã xuống đất, hai mũi tên đều bắn trúng vào chân phải, nhưng ý thức sinh tồn của hắn đã đạt đến đỉnh điểm, hắn rút kiếm bên hông làm nạng chống đỡ cố gắng tìm đường sống.
Lại thêm một mũi tên bắn trúng chân phải.
“Bùm” một tiếng, Tiều Ôn quỳ gối trên mặt đất, nếm thử cảm giác thất bại quá nhiều lần hắn chỉ có thể đổi sang dập đầu cầu xin nàng: “Cầu xin ngươi, năm đó là ta bị ma quỷ mê hoặc, nhưng sau đó ta đã không còn làm chuyện sai trái gì nữa, mỗi ngày ta đều tụng kinh niệm phật. Hơn nữa…hơn nữa chuyện năm đó ta cũng không phải người chủ mưu, ta không muốn chết, ta không muốn chết….”
Cánh tay nàng nâng lên như lá cây bị mưa xuống đập vào.
Nàng cố gắng nhắc nhở bản thân mối thù với hắn, trên bờ vực, trong biển lửa, đôi mắt nàng không thể nào quên.
Chưa từng có ai cho nàng quyền lựa chọn.
Tiều Ôn không ngừng khóc lóc: “Ta chuộc tội, ta giúp ngươi báo thù, ngươi nói ta làm gì ta cũng sẽ làm, cầu xin ngươi, đừng gϊếŧ ta.”
Nước mưa làm ướt toàn thân hắn, búi tóc trên đầu cũng không ngừng lắc lư.
Bọn họ cần phải trả giá đắt đây là bọn họ nợ nàng.
Nhắm mắt lại lần nữa, ánh mắt nàng quay lại vẻ lạnh lùng, nàng bắn mũi tên cuối cùng như dùng hết hận ý trong người bắn xuyên qua cổ Tiều Ôn.
Một mũi tên như dùng hết toàn bộ sức lực, khoảnh khắc cánh tay rơi xuống, nàng cũng gần như ngã gục.
Nàng rút dao găm trong cổ tay đâm vào ngựa của Tiều Ôn, con ngựa rít lên đau đớn, nhảy dựng lên về phía trước với tốc độ cực nhanh, đυ.ng phải thân thể Tiều Ôn đang nằm trên đất, người hắn bị ngựa đá bay lên, cả người và ngựa đều rơi xuống vực.
Dưới vách núi có một con sông.
Nàng đứng từ xa nhìn vách núi trống rỗng, móc một viên kẹo bên hông ra nhanh chóng bóc vỏ bỏ vào miệng, chờ vị ngọt trong miệng tràn ra nàng mới thoải mái hơn một chút, cũng lấy lại một chút sức lực.
Lúc nàng về đến nhà, mưa bên ngoài đã tạnh.
Bước đi lung lay, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tiểu Tinh đi tối muốn đỡ lấy nàng lại bị nàng từ chối.
Tiểu Tinh đành phải nói: “Lan Nhân đại sư tới đang chờ ở hậu viện, nô tỳ đi chuẩn bị nước ấm cho ngài trước.”
Nàng ấy vội vàng đi nấu đồ tắm cho Đồ Hoà.
Tiểu Tinh nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, Đồ Hòa còn chưa cởi hết quần áo đã trực tiếp mặc trung y ngồi vào thau tắm, bàn tay run rẩy bóc ba viên kẹo đường nhét hết vào trong miệng, lại cầm lấy bình rượu đã chuẩn bị từ trước ngẩng đầu rót rượu, vị ngọt cùng cảm giác cay nồng đan xen trong miệng, nước ấm bên dưới cũng dần xua tan hơi lạnh trên người, nàng mới dần cảm thấy sống lại.
Tiểu Tinh cẩn thận đi tới, nhẹ giọng nói: “Để nô tỳ giúp ngài.”
Nàng vẫy tay đi.
Tiểu Tinh lo lắng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng.
Bên cạnh bồn tắm có mấy bình rượu nằm xiêu vẹo, Đồ Hòa từ trong bồn lắc lư đi ra, rõ ràng là đã say.
Nàng cầm lấy vò rượu, loạng choạng đi ra sân sau, đẩy một cánh cửa mà lẽ ra nàng không nên mở ra.
Phía sau cánh cửa kia chính là Hương các, mỗi tầng đều đặt những tấm bài vị chỉnh tề, ở sát tầng thứ ba còn có một bài bị mới làm xong, mực bên trên hình như còn chưa khô hẳn, bên trên viết “Tiều Ôn.”
Một người đang quỳ trên đệm hương bồ, quay lưng lại với nàng, là Lan Nhân.
Hắn đang đọc kinh siêu độ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng tụng kinh đột ngột dừng lại, Lan Nhân dùng tốc độ cực nhanh đứng dậy, lợi dụng chiều cao che khuất tầm nhìn của Đồ Hòa.
Trên mặt hắn vẫn còn hoảng sợ, nhưng lại càng có vẻ dịu dàng, dùng giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ: “Tiểu Hà chúng ta đã nói, ngươi không nên tới căn phòng này.”
Vừa nói xong, hắn lại muốn tát mình mấy cái.