Đợi đến khi nàng nhận ra người trước mặt là Lý Quan Kỳ, mới đứng dậy quỳ xuống: “Xin bệ hạ trị tội.”
Lý Quan Kỳ xấu hổ thu tay lại, hôm nay hắn vốn định nói với nàng không cần lên triều ở lại nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lời nói lên đến miệng lại biến thành: “Đứng lên đi, hôm nay là mùng một còn phải đến Tuyên Chính điện thượng triều, triều phục của ngươi Thư Trung đã mang tới rồi.”
“Tạ bệ hạ.” Đồ Hòa quỳ xuống tạ thánh ân.
Tan triều, Đồ Hòa muốn rời khỏi cung, vừa đến cửa Tuyên Chính đã bị Lý Quan Kỳ chặn lại: “Hôm nay ngươi cũng không được rời khỏi cung.”
Đồ Hòa cau mày từ chối: “Thần đến tra án, phải nhanh chóng mới có thể tìm được hung thủ.”
Nàng nói rất có lý cũng chọc trúng vào điểm yếu lòng hắn, đương nhiên hắn cũng hy vọng những chuyện này là do con người gây ra.
Hắn đành phải nói: “Vậy buổi tối ngươi phải vào cung.”
Nàng vẫn không chịu, nói: “Bệ hạ không hợp quy củ.”
Lý Quan Kỳ lười nói lời vô nghĩa nên trực tiếp ra đòn sát thủ: “Trẫm chính là quy củ.”
Đồ Hòa nghẹn lời, chỉ có thể tuân lệnh đồng ý.
Buổi tối lại nổi gió, ma quỷ rêи ɾỉ như tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Lý Quan Kỳ lăn qua lộn lại không ngủ được, lên tiếng: “Đồ Hòa, ngươi ngủ rồi sao?”
“Chưa.” Đồ Hòa nói.
“Ngươi có thể tới ngủ chung giường với ta không, gió lớn quá đáng sợ.” Lý Quan Kỳ mặt dày nói.
“Không được.” Đồ Hòa lập tức từ chối.
Lý Quan Kỳ lại im lặng, Đồ Hòa nhìn chằm chằm nóc nhà, cảm giác buồn ngủ cũng dần ập đến, hai mắt không chịu nổi từ từ khép lại.
Ngọn lửa bùng cháy không có điểm dừng.
Lửa lớn hừng hực thiêu đốt nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Có tiếng khóc thảm thiết, không khí đều là mùi cháy khét, lại đột nhiên có tiếng cười, tiếng cười sắc bén mà chói tai, như từ địa ngục truyền đến, ăn mòn xương thịt nàng, gặm nhấm linh hồn nàng. Nàng muốn chạy trốn nhưng hàng vạn cánh tay đen ngòm từ mặt đất mọc lên giữ nàng lại tại chỗ, nàng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn bóng lưng một nữ tử, dù nàng có gào thét hay gào thét thế nào cũng không thể phát ra tiếng, nữ tử cũng chưa từng quay lại nhìn nàng.
Trốn không thoát, dù thế nào cũng không thoát được.
“Đồ Hòa, Đồ Hòa.”
“Đồ Hòa!”
Đồ Hòa mở mắt, sau đó là cơn đau quặn trong bụng, nàng bắt đầu nôn mửa.
Lý Quan Kỳ bị tình huống bất ngờ làm cho hoảng sợ, nhanh chóng đỡ Đồ Hoà vuốt lưng cho nàng, hét lên: “Trần Xuyên! Trần Xuyên!”
Trần Xuyên vội vàng chạy vào, còn chưa kịp chào hỏi, Lý Quan Kỳ đã vội vàng nói: "Gọi Viên Hoằng tới! Nhanh lên!"
Đồ Hòa không ngừng nôn mửa, bụng cũng co rút lại, nàng vẫn còn đang nôn, sắc mặt trở nên trắng bệch, trán cổ, lòng bàn tay đều phủ kín mồ hôi lạnh, vành mắt đỏ bừng, mãi đến khi không còn nôn được gì nữa mới thôi.
Trần Xuyên vội vàng chạy đến thái y viện, đυ.ng phải Thư Trung cũng đang vội chạy vào trong.
Thư Trung gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, lại nhanh chân chạy vào điện: “Bệ hạ, Binh Bộ thị lang Tống Nhân Huy, đã chết.”
Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, nhưng bầu trời đã tối sầm vì mây đen che khuất.
Đồ Hòa nói có manh mối, khăng khăng muốn xuất cung, Lý Quan Kỳ không còn cách nào chỉ có thể đồng ý với nàng, nàng kiên cường chống đỡ thân thể yếu ớt, đi đường cũng không vững.
Nàng khó khăn lắm mới đi tới cửa cung, xe ngựa quen thuộc đã đợi từ lâu, người lái xe cũng chính là ngỗ tác Đinh Nghị luôn đi theo bên cạnh nàng.
Diện mạo hắn thô kệch, dáng người lại cường tráng nhìn qua khiến người khác có hơi sợ hãi, nhưng lúc hắn làm việc lại khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài, làm việc gì cũng nghiêm túc, gan lớn lại thận trọng, tay nghề nghiệm thi cũng là rất tốt.
Thấy Đồ Hòa đi ra, hắn đánh xe tới gần, nhảy xuống chuẩn bị ghế ngồi.
Lúc Đồ Hòa lên xe mới nhỏ giọng nói: “Tống phủ đã đóng chặt cửa, cũng không mời cả trà sư, mọi việc chỉ có mình quản gia nhà hắn xử lý.”
Đồ Hòa mở rèm đi vào trong xe: “Đi qua nhìn xem.”
Nàng yếu ớt nói, mồ hôi không ngừng chảy ra, giữa lông mày liên tục đập mạnh, cả đầu đau nhức dữ dội. Nàng dựa vào thành xe, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, nhưng bên trong lại ngột ngạt khó chịu như không khí đông đặc, nàng kéo rèm để không khí bên ngoài lọt vào nhưng cũng chẳng có mấy tác dụng, thời tiết trước khi trời mưa vẫn luôn tra tấn người như vậy.
Nàng đột nhiên hỏi: “Trần đại phu nói thế nào?”
Đinh Nghị thở dài, chán nản nói: “Làm phiền đại nhân quan tâm, nương của hạ quan bệnh nặng khó trị, Trần đại phu cũng nói chỉ có thể cố gắng uống thuốc kéo dài, nhưng linh chi quá đắt, bây giờ cũng chỉ có thể đi bước nào xem bước đó.”
Đồ Hòa vẫn nhắm mắt, không hề có chút xao động, chỉ nói: “Nếu cần tiền cứ đến chỗ Tiểu Tinh.”
Hắn vô cùng kích động, trong lòng lại càng thêm cảm kích, cha hắn cũng từng là ngỗ tác lại vướng vào một bản án cũ, không chỉ mất mạng vô ích còn liên lụy đến mẫu thân bị người ta hạ độc để lại bệnh cũ. Hắn biết nghiệm thi nhưng người đó là cha hắn, hắn cũng không dám làm, là Đồ Hòa thưởng thức hắn trọng dụng hắn, còn vẫn luôn giúp hắn tìm đại phu chữa bệnh cho mẫu thân.
Ân tình này hắn cũng không biết nên trả thế nào cho hết.
Đồ Hòa cũng chỉ nói như bình thường: “Tay nghề của ngươi tốt, xứng đáng được như vậy.”
Đinh Nghị cười khổ, không biết đại nhân có nhận ra hay không, mỗi lần đều chỉ nói như vậy, chưa từng có thêm một chữ.