“Bọn họ có nói thuộc viên này để làm gì không?” Đồ Hòa hỏi đến.
“Nói là có thể nhìn thấy người trong lòng.”
Đồ Hòa:......
Lại món đồ thần thánh kiểu gì?
“Có biết là ai bán loại thuốc này không?”
“Còn đang điều tra.”
Nàng lại hỏi Lý Quan Kỳ: “Cái nào có mùi giống với hoành thánh?”
“Bột phấn.”
Đồ Hòa nhìn bột phấn cùng thuốc viên trong tay, đều làm từ cùng một thứ tại sao phải có phải chia thành hai loại khác nhau? Là do hiệu quả không giống nhau sao?
“Trước khi các cung nữ kia mất tích có xảy ra chuyện gì kỳ lạ hay không?”
Thư Trung đáp: “Theo như một cung nữ cùng phòng nói, trước khi người cùng phòng mình xảy ra chuyện mỗi ngày tỉnh lại đều vô cùng mệt mỏi, y như thức cả đêm không ngủ, còn thường xuyên nắm lấy tay mình nói khùng nói điên.”
“Ngươi có hỏi rõ nàng ta nói gì không?”
“Hỏi nàng có nghe được tiếng gì hay không, có nhìn thấy bóng người gì đó, vốn dĩ gần đây trong cung đã đồn đại linh tinh sau khi cung nữ kia nói lại càng khiến nàng thêm sợ hãi, cho nên lại đến phòng khác ngủ cùng một cung nữ thân thiết khác.”
Chẳng lẽ thật sự có thể nhìn thấy người đã mất đi sao? Một lòng một dạ muốn nhìn thấy nhưng gặp được thì lại sợ? Nếu gặp lại người kia nàng sẽ làm gì? Nàng không biết, nàng cũng không dám nghĩ. Đã bao nhiêu năm qua, mỗi ngày trước khi ngủ nàng đều sẽ nghĩ tới.
Suy nghĩ trong lòng đã bay đi hơi xa.
“Đồ Hòa?”
“Thần không sao.”
Mọi việc gần đây đều liên quan đến quỷ thần, nàng không thích.
“Còn chuyện gì nữa không?” Nàng nói.
Thư Trung lắc đầu: “Không có.”
“Tìm kiếm cẩn thận trong cung, muốn đưa thi thể ra ngoài cung không phải chuyện dễ, những người này phần lớn vẫn còn ở trong cung.”
“Thư Nghĩa dẫn người đi tìm.”
Trần Xuyên cùng Viên Hoằng đi tới, Viên Hoằng hành lễ: “Tham kiến bệ hạ, đại lý khanh.”
Lý Quan Kỳ nói: “Mau tới xem giúp trẫm, đau quá.”
“Tuân lệnh.”
Viên Hoằng đi lên trước, mở mảnh vải ra kiểm tra vết thương, cũng may miệng vết thương đã bớt sưng đỏ căng trước: “Bệ hạ không cần sợ, vết thương không bị nhiễm trùng. Mấy ngày nay bệ hạ nhất định phải chú ý không được đυ.ng đến miệng vết thương, đợi mấy ngày nữa sẽ có thể cắt chỉ.”
Hắn lại bôi thêm một lớp thuốc mỡ lên vết thương, băng bó cẩn thận: “Ngài nhất định phải uống thuốc đúng giờ, tất cả đều có tác dụng với thân thể và miệng vết thương.”
Thuốc mỡ mát lạnh thoải mái cũng giảm bớt một phần đau đớn.
Thấy Viên Hoằng đã làm xong, Đồ Hòa mới nói: “Ta có một chuyện muốn hỏi Viên thái y có được không?”
“Ngài nói đi.”
Đồ Hòa đưa túi thơm và thuốc viên ra: “Nhờ ngài nhìn xem có biết hai thứ này hay không.”
Viên Hoằng nhận lấy, xem xét cẩn thận hình dáng lại ngửi mùi, lắc đầu: “Thần thật sự chưa từng nhìn thấy, đợi thần quay về đọc thêm một chút sách đã.”
“Làm phiền.”
Viên Hoằng đi rồi, Trần Xuyên vốn còn định đi nấu thuốc nhưng đi được mấy bước lại dừng lại, do dự vài lần mới xoay người lại.
Lý Quan Kỳ phát hiện ra hắn không bình thường, gọi hắn lại: “Trần Xuyên, có chuyện gì?”
Trần Xuyên run lên, cứng đờ xoay người, tay nắm chặt ống tay áo, một lát sau mới làm như hạ quyết tâm: “Có một việc không biết thần có nên nói hay không.”
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Trần Xuyên ngoan ngoãn trả lời: “Không phải nô tài cố ý muốn tổn hại danh dự của Xuân Hoa cô nương….chỉ …chỉ là…, trước đây không vô tình nhìn thấy quan hệ của Xuân Hoa cô nương và Từ chính nghĩa cục cung đình….khá tốt.”
Trên mặt Lý Quan Kỳ đầy dấu chấm hỏi, quan hệ khá tốt thì sao lại không thể nói?
Đồ Hòa nói thẳng: “Bọn họ ở bên nhau?”
Trần Xuyên nghe xong lập tức quỳ xuống: “Nô tài không có ý này, chỉ là, chỉ là từng nhìn thấy….”
Lúc này Lý Quan Kỳ mới phản ứng lại, hóa ra là như vậy.
“Được rồi, đi xuống đi.”
Trần Xuyên vẫn còn băn khoăn, to gan tiếp tục nói: “Bệ hạ nói không chừng là do nô tài nhìn lầm, việc này, nô tài không nghĩ….”
Lý Quan Kỳ nói rất nhẹ nhàng, cũng không có vẻ trách mắng: “Trần Xuyên, trẫm sẽ không trách tội bọn họ, có phải hay không phải tìm được sự thật mới biết. Ngươi nói ra là chuyện tốt như vậy mới có thể nhanh chóng tra án.”
“Vâng, nô tài đã hiểu.”
Chờ Trần Xuyên rời đi, Thư Trung mới hành lễ: “Thần lập tức đi điều tra Từ Chính Nghĩa.”
Đồ Hòa gọi Thư Trung lại: “Không thể, hiện tại không được rút dây động rừng, cứ đi tìm xác của mấy cung nữ trước đã. Còn chuyện gì có thể tìm ngỗ tác Đinh Nghị bên cạnh ta tiến cung.”
“Được.”
Lý Quan Kỳ muốn đứng lên hoạt động, Đồ Hòa đỡ hắn từ trên giường lên, khoác áo ngoài cho hắn.
Đúng lúc này Tần Chi Kính lại đi tới, bước đi không vững, sống lưng cong xuống, bước đi cũng khó nhọc.
Theo sau là Tào Phối.
Vừa đi vào đã quỳ xuống: “Bệ hạ, lão nô đáng chết!”
Tào Phối cũng lập tức quỳ theo, im lặng ngồi dưới đất không dám cử động.
Lý Quan Kỳ lạnh lùng nhìn màn kịch trước mặt, nói: “Đúng là đáng chết.”
Tần Chi Kính vốn còn tưởng sẽ được đỡ lên, không ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy, quay đầu lại mắng Tào Phối: “Còn không mau tới đây tạ tội.”
Cả tay, chân, đầu gối Tào Phối đều cùng bò về phía trước, không ngừng dập đầu: “Nô tài đáng chết, nô tài chỉ đi nhà xí không nghĩ tới lại để cung nữ kia lọt vào trong, bệ hạ ngài bị thương, mạng của nô tài đương nhiên cũng không giữ nổi.”