Chương 17

“Ngươi nói cái gì?”

Nàng nói quá nhỏ, Lý Quan Kỳ không nghe rõ.

Đồ Hòa mím môi, đành phải lại lặp lại một lần nữa: “Không có.”

Lý Quan Kỳ cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Hắn tựa cằm lên cánh tay, chăm chú nhìn Đồ Hòa đang thái rau, không biết có phải vì ánh lửa trong nhà quá ấm áp hay không mà cảm giác buồn ngủ ập đến, hắn hơi nghiêng đầu, lại bắt đầu nói: “Biết vì sao ta gọi ngươi vào cung cùng ta hay không?”

Đồ Hòa không đáp lại, dường như cũng không quá để ý, hắn lại tiếp tục nói: “Bởi vì mỗi lần ở cạnh ngươi, ta đều cảm thấy rất an tâm, không biết có phải là do lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ngươi đã cứu ta không nữa.”

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là do Lý Quan Kỳ thèm rượu quả vải chạy nên đến Vân Châu. Lúc đang ăn cơm trong tửu lầu lại gặp phải thổ phỉ, tửu lầu bị bọn chúng chiếm giữ, tất cả người ở đó đều trở thành con tin, uy hϊếp huyện lệnh địa phương giao một vạn lượng bạc trắng.

Vân Châu vị trí xa xôi, một quan huyện nhỏ bé có thể lấy đâu ra một vạn lượng bạc.

Đúng lúc này Đồ Hòa xuất hiện, trong thời gian chờ tiền, nàng cùng một nhóm vũ cơ được đưa tới giải sầu cho bọn cướp.

Nàng mặc váy lụa đỏ đeo khăn che mặt, nhảy theo điệu nhạc, bộ diêu trên đầu theo từng động tác phát ra âm thanh lanh lảnh dễ nghe, làn váy uyển chuyển tung bay.

Điệu múa kết thúc, vũ nữ bên cạnh nàng lại không đứng vững, không cẩn thận kéo khăn che mặt nàng xuống, đó lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, đến cả dáng vẻ kinh ngạc cũng khiến lòng người rung động, một cái ngước mắt lại có thể bắt được tâm trí người xung quanh.

Thủ lĩnh bọn cướp nhìn chằm chằm nàng, chén rượu vốn đã đưa tới miệng lại không nuốt xuống, tất cả theo khóe miệng chảy xuống, Hắn ném bát rượu trong tay đi, lảo đảo đi lên sân khấu, nắm lấy cổ tay Đồ Hoà, ghê tởm nói: “Tiểu nương tử thật xinh đẹp.”

Chén rượu bị vỡ rơi dưới chân Lý Quan Kỳ, hắn lén lấy một mảnh nhỏ, đưa cho Thư Trung, Thư Trung nhận lấy bắt đầu cắt dây thừng trên cổ tay hắn.

Móng heo của tên thủ lĩnh muốn duỗi lên mặt Đồ Hòa, đúng lúc này lại cảm thấy đầu óc choáng váng, lùi về phía sau vài bước.

Tên cướp lắc đầu, phát hiện đầu choáng mắt hoa, tên khác muốn đứng dậy giúp hắn vừa đứng lên liền ngất xỉu.

Tên cầm đầu nhận ra mình bị lừa, mắng lớn: “Lũ khốn các ngươi lại dám hạ độc.”

Đồ Hòa cười khẩy: “Thuốc mồ hôi cho ngựa này có vị như thế nào?”

Tên cầm đầu tức giận, rút

đao bên hông ra muốn chém nàng. Những tên còn lại cũng rút dao lao tới.

Dây thừng trên chân Lý Quan Kỳ cuối cùng cũng cắt đứt, hắn chạy tới, muốn bảo vệ Đồ Hòa, lại bị Đồ Hòa vươn tay chặn lại, nàng thổi còi trên cổ, một chân đá vắng tên thổ phỉ, quan binh đợi bên ngoài phá cửa xông vào.

Quan binh đầu tiên vọt vào ném cung tiễn tới, nàng mặc váy đỏ nhảy lên ghế gỗ bên cạnh, như đóa hoa rực rỡ nở rộ giữa không trung, nàng giương cung bắn mũi tên xuyên qua đầu tên cầm đầu.

Mãi sau này Lý Quan Kỳ mới biết nàng là nam tử, chỉ là lúc đó để đảm bảo mọi người được an toàn nên mới giả thành nữ tử.

Khi đó hắn muốn tới gặp nàng mấy lần nhưng đều bị từ chối.

Mãi đến năm Quốc Tử Giám thứ hai, hắn lại được gặp nàng lần nữa.

Lý Quan Kỳ mơ màng nhắm mắt lại, hắn thật sự quá mệt mỏi, đêm quan không được ngủ ngon, sáng hôm nay lại phát hiện trên tay có ba vết máu, thần kinh cương cứng cả một ngày, gần như kiệt sức đến nơi.

Hắn lẩm bẩm nói: “Cũng may có thể gặp lại ngươi.”

Nói xong liền ngủ say.

Đồ Hòa nấu mì xong mới phát hiện hắn đã ngủ say, cảm giác áy náy trong lòng càng thêm dâng trào.

Những lời ngươi nói ta đều nghe được, nhưng đến khi nào ta mới có thể nói một câu xin lỗi với ngươi đây?



Hôm sau lâm triều xong, Đồ Hoà lập tức rời khỏi cung.

Nàng vội vàng rời khỏi cung, thuốc hôm qua lấy được ở Tống phủ và Tiền phủ đều mang về nhà cho Lan Nhân kiểm tra lại, hiện tại nàng phải nhanh chân đi xem sao.

Hôm qua nàng ăn hoành thánh đến bây giờ cũng không cảm thấy có gì khác thường, đương nhiên nàng cũng không dám chắc hoành thánh hôm qua mình hắn có giống với chén hoành thánh bị Lý Quan Kỳ phát hiện hay không. Hôm qua nàng đến Mãn Nguyệt Lâu có thể xác nhận món hoành thánh này rất được chào đón ở kinh thành, dưới tình cảnh như vậy, muốn hạ độc vào hoành thánh sẽ rất khó kiểm soát. Tửu lầu có nhiều người ra vào, tình huống bất ngờ xảy ra cũng nhiều, giống như hoành thánh hôm nay vốn định đưa cho Kiều Đức Trí cuối cùng lại rơi vào tay nàng, chuyện này căn bản không thể khống chế.

Đánh giá tình hình hiện tại, hung thủ suy nghĩ rất cẩn thận, hẳn sẽ không chỉ dựa vào vận may để hạ độc. Sáng nay nàng còn cố ý nhìn thoáng qua Kiều Đức Chí, hắn vẫn còn có thể khỏe mạnh đứng trong Hàm Nguyên Điện.

Chỉ là vẫn còn một khả năng, là công thức hoành thánh thật sự bị thay đổi. Chỉ là khả năng này gần như không tồn tại trong đầu nàng, bởi vì nàng đoán người tiếp theo phải chết rất có thể chính là Kiều Đức Chí.

Thượng đề hộ Tiền Văn Sơn từ Ninh Viễn quốc trở về, đi qua Lũng Hữu, giám sát ngự sử dựa theo thông lệ đi tuần tra cũng phải đi qua Lũng Hữu, Binh Bộ thị lang Tống Nhân Huy thị sát quân đột cũng từ Lũng Hữu trở về, mấy quan viên này đều có liên quan đến Lũng Hữu, sau khi vào kinh không lâu đều mất mạng, mà lúc trước Kiều Đức Chí cũng đi cùng Tống Nhân Huy tới Lũng Hữu thị sát, nếu hắn không chết, vậy người bị nghi ngờ sẽ là hắn.