Đồ Hòa xoa mũi, Lý Quan Kỳ nâng tay phải lên muốn xoa chóp mũi, lại nghĩ tới tay phải của mình không dừng được đành phải đổi sang tay trái, càng cảm thấy đau lòng: “Đau quá.”
Đồ Hòa không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng hỏi: “Bệ hạ, người có chắc ngửi được mùi lạ hay không? Không nhầm lẫn không?”
Lý Quan Kỳ thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng cũng đoán được đây là chuyện quan trọng, nghiêm túc đảm bảo: “Đương nhiên không nhầm, ta thường xuyên ăn món này sao có thể nhầm được. Hơn nữa mũi ta thính thế nào, ngươi cũng biết mà.”
Cái này nàng biết thật, chẳng lẽ hoành thánh này có vấn đề? Nhớ tới vừa rồi mình còn ăn gần hết một chén ở Mãn nguyệt lâu, trong lòng đột nhiên cũng cảm thấy có hơi lo lắng, nhưng không đúng, đây là đồ ăn nổi tiếng của Mãn Nguyệt lâu, người ăn hoành thánh cũng không phải ai cũng chết….
Nàng còn đang suy nghĩ tới vấn đề này, lại đột nhiên phát hiện tay trái Lý Quan Kỳ đang cầm muỗng, loay hoay muốn múc một miếng hoành thánh.
Nàng vội vàng cản lại: “Đừng ăn hoành thánh này.”
Miếng thịt đến miệng còn bay đi, trên mặt Lý Quán Kỳ ngập tràn vẻ không vui: "Tại sao?"
Đồ Hòa kể hết những suy đoán đêm này của mình cho hắn nghe.
Lý Quan Kỳ trừng mắt to như chuông đồng, vung tay mấy cái, kết quả lại đυ.ng đến bàn tay bị thương, hắn nhăn mặt đau đớn nhưng vẫn không ngừng cảm thán: “Huynh đệ, ta thật đúng là xem thường ngươi, đến cả đào mồ nghiệm thi mà ngươi cũng làm được.”
Đồ Hòa cũng không cảm thấy áy náy, tự tin nói: “Thần phải tìm rõ chân tướng.”
Lý Quan Kỳ biết tính tình Đồ Hòa, cho dù nàng có làm ra hành động kinh thế hãi tục khiến hắn bất ngờ nhưng cũng cảm thấy hợp lý, không nhịn được trêu chọc: “Người làm việc cho ngươi có thể giữ kín miệng hay không? Nếu để người bên ngoài biết được thì ngươi toi rồi.”
Nhìn dáng vẻ im lặng của nàng, Lý Quan Kỳ còn tưởng nàng sợ, nghiêng người ôm vai nàng, kiêu ngạo nói: “Ta làm chỗ dựa cho ngươi, không ai dám đυ.ng đến ngươi, yên tâm đi.”
Đồ Hòa nghiêng mắt nhìn qua, bắt gặp ánh mắt dào dạt đắc ý của Lý Quan Kỳ.
Đồ Hòa lại đột nhiên hỏi: “Bất kể thần làm gì, bệ hạ cũng bảo vệ thần sao?”
“Đương nhiên.”
Lý Quan Kỳ không hề do dự mà trả lời.
“Ọc ọc”, bụng Lý Quan Kỳ kêu lên, hắn xấu hổ cười, lúng túng nói: “Ta đói.”
Đồ Hòa nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn: “Thần tới thượng thực cục mang đồ ăn tới.”
Lý Quan Kỳ lại nói: “Ta muốn ăn mì ngươi làm.”
Đồ Hòa vốn định từ chối nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, lời nói lên đến miệng lại biến thành một chữ “Được.”
Trên đường đến thượng thực cục, trong lòng nàng lại không ngừng chán nản, sao lại đồng ý rồi?
Quên đi, coi như đền bù cho lời xin lỗi.
Lý Quan Kỳ ở bên cạnh lại hoàn toàn đối lập với nàng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Còn chưa tới thượng thực cục, Hạ thượng thực đã tới đón trước, hành lễ: “Bái kiến bệ hạ, bái kiến đại lý khanh.”
Nụ cười trên mặt Lý Quan Kỳ lập tức biến mất, nghiêm túc nói: “Đứng lên đi, sao ngươi lại ở đây?”
Giọng nói rõ ràng tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Hạ thượng thực sợ hãi vội vàng nói: “Nô tỳ nghe nói bệ hạ muốn tới nên nô tỳ mới đứng đây chờ trước.”
Lý Quan Kỳ nói thẳng: “Nơi này không cần ngươi.”
Hạ thượng thực còn muốn nói gì đó, Lý Quan Kỳ đã nghiêm giọng chặn lại: “Thế nào?”
Người Hạ thượng thực run lên, lông tơ trên người dựng đứng, cúi thấp người: “Nô tỳ lập tức đi ngay.”
Hạ thượng thực không dám nói thêm lời nào, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Chờ đến khi Hạ thượng thực đi xa, Lý Quan Kỳ mới thả lỏng vai, khóe miệng nhếch lên: “Đi thôi.”
Hai người vào thượng thực cục, Lý Quan Kỳ hưng phất hết nhìn đông lại nhìn tây, vui vẻ nói: “Nên làm mì trước hay nhóm lửa trước? Ta đi nhóm lửa.”
Đồ Hòa mang một cái ghế dựa sạch sẽ tới: “Bệ hạ cứ ngồi ở đây chờ thần là được.”
“Ừ.” Lý Quan Kỳ thất vọng lẩm bẩm một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng hắn vẫn chưa muốn từ bỏ ý định: “Ta thật sự biết nhóm lửa.”
“Thần biết.” Đồ Hòa nói.
Lý Quan Kỳ biết không còn cơ hội, chỉ có thể yên lặng ngồi xuống.
Đồ Hòa bắt đầu bận rộn nhóm lửa, đổ nước vào nồi mới bắt đầu nhào bột.
Lý Quan Kỳ ngồi không yên lại thay đổi vị trí ghế dựa để có thể ngồi quay mặt vào trong, tay phải buông thõng, tay trái đặt trên lưng ghế đỡ mặt, nhìn Đồ Hòa bận rộn hết nhào bột lại thái rau.
Hắn đột nhiên hỏi một câu: “Đồ Hòa, có phải ngươi thấy ta rất phiền hay không?”
Đồ Hòa dừng thái rau, bất ngờ nhìn hắn: “Sao lại nói như vậy?”
Lý Quan Kỳ không trả lời vấn để của nàng, chỉ lẩm bẩm nói: “Nhưng bây giờ ta cũng chỉ có mình ngươi mà thôi.”
Chỗ hắn ngồi có hơi tối, Đồ Hòa không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng lại có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, tràn đầy cô đơn của hắn, là nét mặt nàng chưa từng nhìn thấy trước đây.
Vốn dĩ hắn là một vương gia tự do tự tại ham thích du sơn ngoạn thủy, là đại bàng tự do bay lượn, nhưng bây giờ lại bị nhốt trong hoàng cung trói buộc trên ngôi vị hoàng đế, nàng đột nhiên nhận ra hình như nàng chưa từng nhìn thấy cô đơn trong mắt hắn, cũng không biết đã bao lâu rồi nàng chưa được thấy nụ cười thoải mái của hắn.
Cảm giác áy náy lại dâng lên trong lòng nàng, nàng vội vàng cúi đầu tiếp tục thái rau: “Không có.”