Chương 3: Hạ gục nữ trưởng đoàn

Nữa năm trước,

Ông nội của A Lôi là một cựu anh hùng chiến đấu, trong thời bình ông trở thành một trong những nhân vật hàng đầu của cơ quan vì những chiến công quân sự lừng lẫy của mình! Vì vậy A Lôi đương nhiên là một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất trong số bạn bè trong trường! Mỗi ngày anh đều cùng với con cháu của một số cán bộ cấp cao tụ tập ăn chơi đánh nhau gây gổ, anh liền trở thành một đứa con hư hỏng trong mắt mọi người xung quanh.! Anh học hành không tốt, mỗi ngày chỉ rèn luyện cơ bắp rồi tối lại đi chơi uống rượu, nghĩ đến việc trở thành một người lính lực lượng đặc công trong tương lai cũng trở nên khó khăn! Nhưng làm sao ông nội có thể bằng lòng để đứa cháu trai quý giá duy nhất của mình lại thành ra bộ dạng như vậy?

Áp lực từ cha mẹ và ông nội A Lôi buộc phải thi vào một trường quân sự ! Nhưng khi A Lôi vừa tốt nghiệp thì ông nội của anh qua đời vì vết thương cũ ngày xưa ở chiến trường cộng với tuổi đã già, khi ông rời đi, điều duy nhất ông không thể buông bỏ chính là đứa cháu trai của mình! Vì vậy đành giao anh cho đội trường Nghê Chấn, người đội trưởng từng cùng ông chiến đấu trong mưa đạn năm xưa, hiện tại Nghê tiên sinh là tư lệnh quân khu số 2! Vì cháu nội của ông cũng đã đi du học nước ngoài nên ông xem A Lôi như cháu ruột của mình vậy! A Lôi chịu trách nhiệm về việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của thủ lĩnh, công việc không quá căng thẳng, yêu cầu về thời gian cũng không khắt khe do anh quen với sự tự do.

Lô Huy mới gia nhập quân đội chính thức vào năm ngoái, mỗi ngày điều giúp chồng trong công việc và chăm sóc con cái.. Chồng cô là quan chức cấp cao trong một cơ quan nhà nước, thường xuyên đi họp, thậm chí con gái cô còn gọi ông là "Bố như mây", ông là một người cha thường chỉ xuất hiện trên điện thoại và trên WeChat!

Nghê Chấn là một nhà cách mạng lão thành từng chiến đấu trên chiến trường, người già hầu như không muốn tiếp nhận các phương thức liên lạc hiện đại, họ đặc biệt không quan tâm đến điện thoại thông minh bao gồm cả WeChat, họ chỉ dùng phương thức trao đổi thời xưa là viết thư để trao đổi về những vấn đề công vụ và riêng tư. Cho dù cấp dưới không hài lòng nhưng không dám nói gì về sở thích đặc biệt này của ông, tất cả đều cho rằng nó rất phiền phức nhưng cũng đành bất lực.

Kỹ năng thư pháp và viết lách của Lô Huy cũng rất tốt! Nên ông Nghê thường yêu cầu Lộ Huy trở thành nữ đoàn trưởng, trở thành người viết thư chính thức cho các lãnh đạo! Ngoài công việc riêng, ông thường đến gặp cô để viết cho người quen. !

Lần đầu tiên A Lôi nhìn thấy Lô Huy, anh cảm thấy mình đã yêu người phụ nữ hơn anh gần mười tuổi này! Lô Huy có làn da trắng và dáng người cân đối, cao 168cm, trông rất cao ráo và duyên dáng! Khi cô ấy cười, lông mày cong lên, khi cô ấy bước đi, bộ quân phục không thể che giấu được vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, nó tuôn ra từng chút một, vừa tiết chế lại vừa quyến rũ! Đặc biệt là cặp mông cuồn cuộn của cô, nếu được xâm nhập từ phía sau sẽ rất tuyệt, mỗi lần nhìn thấy cô anh không thể ngăn bản thân bớt tưởng tượng cảnh hai người giao hợp lại. Nhưng Lô Huy lại luôn lạnh lùng thờ ơ với A Lôi, mỗi lần đến làm xong việc chỉ gật đầu chào hỏi! Ở A Lôi có rất nhiều phụ nữ, đến từ mọi tầng lớp trong ngành công nghiệp tìиɧ ɖu͙©, họ có làn da đẹp đều được đàn ông si mê! Nhưng cho đến khi gặp cô anh chưa bao giờ bị đối xử lạnh lùng như vậy, mỗi lần Lô Huy rời đi anh đều chạy vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, trong lòng căm hận: “Sớm muộn gì tảng băng trôi này cũng sẽ biến thành một vũng nước trước mặt anh thôi !”

A Lôi thường buổi sáng đến văn phòng ông Nghê để ngủ trưa, giao việc trong ngày cho công chức, sau đó theo chân một loạt cán bộ cấp cao vào vui chơi ở phố Tiểu Hoa và Liễu Hương!

Kể từ khi có nữ đoàn trưởng này trong lòng, cô đã ở trong trái tim và tâm trí anh! Để nhìn thấy cô , ngày nào anh cũng ở trong phòng làm việc, khiến ông Nghê cũng cảm thấy kỳ lạ, tên này đổi tính khí từ khi nào vậy? Mỗi lần lãnh đạo xử lý văn bản anh đều đến hỏi có cần gọi Lô Huy tới không! Sau đó anh còn chủ động gọi điện đến văn phòng của Lô Huy và triệu tập cô.

Vào ngày này, sau khi được lãnh đạo đồng ý, A Lôi đã gọi điện cho Lô Huy và nhờ cô đến giúp đỡ! Tiểu tử này liền nghĩ ra một kế, Lô Huy thường thường ở phòng tiếp tân của phòng giám đốc viết lách! Anh ta điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa bên ngoài lên 28 độ, giả vờ như máy điều hòa bị hỏng, anh cởϊ áσ để lộ vòng eo rắn chắc màu đồng, đứng trên ghế chỉ chờ người phụ nữ đến! Lô Huy đẩy cửa mở và nhìn thấy A Lôi đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang mày mò điều hòa, cô nghĩ thầm: "Giới trẻ ngày nay phong độ thật là tốt!"

Nghe thấy tiếng động A Lôi liền quay lại nhìn cô nói: "Chị Huy, chị đưa cho em cái tuốc nơ vít, máy điều hòa này không chạy. Để em xem phần làm lạnh bị làm sao!"

Lô Huy liền đưa cho anh cái tuốc nơ vít và nói: "Sao cậu không gọi mấy người lính điện đến xem sao?"

"Không có chuyện gì đâu!"

Lô Huy ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy mấy giọt mồ hôi chảy xuống cổ chảy dọc theo cơ ngực màu lúa mì, xuyên qua khe núi giữa cơ bụng sáu múi, chảy vào chiếc thắt lưng lỏng lẻo treo quanh eo rồi biến mất! “Thật gợi cảm!”

Lô Huy trong lòng đầy khen ngợi. Có lẽ máy điều hòa không làm mát tốt nên Lô Huy đột nhiên cảm thấy miệng mình khô khốc, cô đi lấy chai nước trong tủ lạnh ra uống một ngụm! Nhìn thấy vậy, trong lòng A Lôi rất thoải mái, chịu không nổi nóng, liền xuống ghế, ấn nút điều khiển từ xa thêm vài lần rồi nói: "Không có gì cả, không có gì nghiêm trọng cả!" Mọi thứ đều ổn!

Ngày hôm sau, Lô Huy vừa đến văn phòng của ông Nghê, cô đã nghe thấy A Lôi gọi mình: “Chị Huy, đến giúp em với, ông Nghê thấy khó chịu quá!” Cô nhìn thấy ông ôm ngực, nằm trên ghế với khuôn mặt tái nhợt. A Lôi thì ở bên cạnh, đỡ ông để không bị ngã. Lô Huy thấy vậy, sợ hãi vội vàng gọi điện đến phòng khám, rót thêm một cốc nước nóng, giúp Nghê Chấn uống! Một lúc sau, xe cấp cứu ngoại trú đến, Lô Huy và A Lôi nay lập tức đưa Nghê Chấn đến Bệnh viện Đa khoa 301.

Phòng cấp cứu của bệnh viện nhộn nhịp người, A Lôi hai người bọn họ thông qua kênh xanh VIP của bệnh viện theo dõi các bác sĩ đang cấp cứu cho ông Nghê! Bác sĩ đề nghị nhập viện để theo dõi và điều trị! Lô Huy lớn hơn A Lôi nên đối với mấy việc này, cô quen thuộc hơn với quá trình nhập viện trong bệnh viện nên cô đã để A Lôi đi cùng với tư lệnh chăm sóc ông và tự mình chạy lên chạy xuống để hoàn thành thủ tục nhập viện!

Khu VIP rộng rãi, yên tĩnh chạy lui chạy tới khắp nơi làm thủ tục khiến mồ hôi toát ra chảy ròng ròng. Cô quay người định đến siêu thị mua những nhu yếu phẩm hàng ngày nhỡ lúc tư lệnh cần cần, thấy vậy A Lôi liền nắm lấy tay cô, đẩy cô ngồi xuống ghế sofa nói: "Chị nghỉ ngơi chút đi, để em mua!" Nghê Chấn cũng nói cô ngồi xuống nghỉ ngơi uống chút nước, dừng lại một chút rồi nói: "Cứ để Tiểu Lôi đi mua đi!" A Lôi khó nhọc nắm lấy tay người phụ nữ, cảm thấy bàn tay đó như là không còn xương, mềm mại và trơn trượt, anh thật sự không muốn buông ra chút nào. Nhưng anh không dám quá phận trước mặt Nghê Chấn, đành dùng lực siết chặt tay cô một chút rồi buông ra. Người phụ nữ dường như cảm nhận được điều đó, cô ngước mắt lên, nhìn A Lỗi một cách kỳ lạ, thấy vẻ mặt anh cũng không có gì xa lạ, liền quay người rời khỏi phòng bệnh.

Lô Huy ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lát, A Lôi đi mua đồ về. Đang định nói chuyện thì đã thấy Lô Huy ra hiêu anh im lặng. Nhìn giường, thấy ông Nghê mệt mỏi buổi sáng cuối cùng cũng ngủ thϊếp đi! Anh lặng lẽ đặt đồ đạc xuống đi đến bàn cà phê rót một ít nước. Còn Lô Huy cầm chậu và khăn tắm vừa mới mua đi vào phòng tắm để giặt rửa. Cô đứng trước bồn rửa, chuyên tâm giặt khăn, giữa tiếng nước chảy, đột nhiên cảm thấy sau lưng nóng bừng, hơi thở nóng hổi phả vào tai: “Chị Huy, chị thật tốt, em thật sự rất thích chị! " Lô Huy nghe được, liền biết giọng nói đó là của A Lôi, thân hình gợi cảm và khỏe mạnh của anh hiện ra trước mắt cô, mặt cô liền đỏ bừng! Cô xoay người lại trong vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đó bây giờ nó được phóng to trước mắt cô! Hốt hoảng giơ hai tay trước ngực đẩy anh ra, nói: “Cậu đang làm gì vậy?” A Lỗi nhẹ giọng nói: “Chị nhỏ giọng chút, đừng đánh thức ông Nghê. Em chính là thích chị, muốn có được chị sắp phát điên rồi !"

"Lưu manh !" Lô Huy hai má đỏ bừng bừng mắng anh, vặn vẹo thân thể đẩy anh ra!

"Đừng lúng túng như vậy. Nếu chị cố gắng hơn nữa, không chừng phía dưới của em sẽ phản ứng đó!"

Người phụ nữ nghe vậy liền hoảng sợ, lùi lại vì sợ mình sẽ ở đυ.ng vào người anh. Kết quả là bất ngờ rút lui khiến thắt lưng đập vào bồn rửa khiến cô hét lên đau đớn! Anh thấy vậy vội vàng đưa tay ra xoa xoa cho cô, nhưng Lô Huy đã chặn tay anh lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Không cần cậu quản!”

A Lôi vòng tay ôm lấy người phụ nữ, đưa cô đến bức tường đối diện bồn rửa, dựa vào người cô, ôm cô vào lòng. Anh một tay ấn vào bức tường cạnh đầu Lô Huy, một tay giữ cô lại, đặt hai tay lêи đỉиɦ đầu cô, đưa miệng ra như muốn hôn cô! Người phụ nữ bướng bỉnh quay đầu tránh nụ hôn của anh, khiến anh sửng sốt một chút, dùng bàn tay to lớn véo cằm cô, khàn giọng nói: “Chị ghét em đến vậy sao?”

"Tôi đã có chồng!"

"Em biết! Em không muốn chị phải có trách nhiệm! Chỉ cần cho em một lần thôi, được không?"

"Không!" Lô Huy trả lời ngắn gọn dứt khoát.

Lời còn chưa nói xong, miệng đã bị anh bịt kín! Đầu tiên, anh nhẹ nhàng xoa lên môi cô, sau đó đưa chiếc lưỡi to của mình vào miệng cô nhằm dụ dỗ chiếc lưỡi nhỏ màu hoa cà của cô! Lô Huy vẫn cứng đầu nghiến răng không chịu mở miệng! Người đàn ông thở hổn hển, lẩm bẩm: "Chị yêu à, đừng ghét em, chị có thích em không? Em sẽ không làm cho chị không vui, em sẽ không phá vỡ gia đình chị! Em sẽ chỉ là tình nhân nhỏ bé bên chị thôi có được hay không?”

Lô Huy nghe được cảm xúc của anh, nhất thời cảm thấy mềm lòng, hơn nữa, cô gần như hụt hơi vì bị anh hôn nên mở miệng hít một hơi, anh thấy vậy cũng không bỏ lỡ cơ hội chút nào đưa lưỡi thẳng vào miệng nữ nhân, móc, vặn và mυ"ŧ!

Lô Huy năm đó là vì muốn được phân chia nhà ở quân đội nên sớm đã yêu đương rồi kết hôn sinh con! Bây giờ bọn trẻ đã ở tuổi thiếu niên, cô làm sao có thể đứng vững trước nụ hôn cưỡng bức của A Lôi sau khi có sống cuộc sống bình thường bao nhiêu năm? Bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân mình được bao bọc trong luồng khí nội tiết uy nghiêm của người đàn ông, hai chân anh ta nóng bỏng và cứng rắn giữa hai chân cô, môi và răng dính chặt, vướng víu. . . . . . Lô Huy cảm giác mình sắp ngạt thở, suýt chút nữa chết chìm trong vòng tay của nam nhân, cảm thấy như có thứ gì đó sắp nổ tung trong cơ thể mình nhưng không thể xác định được đó là gì. Cô thở hổn hển, đẩy A Lôi ra và nói: “Đừng hôn chị nữa, chị không thở được!” Anh liền mỉm cười buông cô ra và nói:

"Chị ngốc vây, hôn cũng không biết cách hô hấp à?"

"Không! Vậy thì đừng hôn nữa ! Hãy tìm ai đó có thể!"

"Không, em chỉ hôn chị thôi! Chị không biết em cũng rất thích!"

Lô Huy vừa định trả lời thì nghe thấy Nghê Chấn nói gì đó ở bên ngoài, anh liền nhanh chóng buông cô ra. Cô nhìn vào gương, dùng tay chải tóc vài lần rồi cầm chậu nước trên tay bước ra khỏi phòng tắm!

Nhìn thấy tư lệnh chậm rãi tỉnh lại, Lô Huy vui mừng cười nói: "Ông Nghê ,người tỉnh rồi! Cảm thấy dễ chịu hơn chưa?" Nghê Chấn có chút mệt mỏi gật đầu. "Để tôi giúp người rửa mặt, thoải mái một chút!" "Cảm ơn Tiểu Lô! Tiểu Lôi đi đâu thế?" "Tôi không biết! Chắc là cậu ấy đi lấy đồ ăn cho người rồi?!"

Hơn nửa tiếng sau, A Lôi quay lại với một đống hộp cơm trên tay. "Ông nội, xem cháu mang đến cho ông món gì ngon!" Nói xong, đi đến bên giường, nhìn thấy Lô Huy đang đứng ở đầu giường ông, đang dọn dẹp bàn đầu giường. A Lôi trực tiếp đặt móng vuốt lên mông cô, chạm vào cô, Lô Huy cảm nhận được nhưng không dám nói lời nào, mặc cho anh lợi dụng, cô chỉ dùng ánh mắt hỏi anh làm thế nào mà anh ra khỏi phòng tắm được, A Lôi nháy mắt về phía cô và tiếp tục di chuyển, đặt tất cả đồ ăn ngon trước mặt Nghê Chấn. "Hai người cũng nên ăn chút đi!" Nghê Chấn vừa ăn vừa nói.

"Ông à, đây là cơm bệnh, chúng con không thích ăn canh trong ít nước, ngườii ăn xong liền ngủ một giấc, con dẫn chị Huy đi ăn cho ngon!" Nghê Chân cười nói, “Cũng được!” Lô Huy nghe anh nói như vậy, sợ anh lại gây thêm chuyện xấu, vội vàng nói: “Tư lệnh, nếu ở đây không có chuyện gì thì tôi về nhé, buổi trưa tôi sẽ trực.” Được rồi, công việc là ưu tiên, công việc là ưu tiên!" A Lôi thấy vậy vội vàng yêu cầu đưa cô trở về nhưng cô vội vàng từ chối "Không, cảm ơn, A Lôi, Tư lệnh cần phải có người chăm sóc, chị bắt taxi về là được." Lô Huy nói xong, vội vã rời đi!

Vừa lên taxi, cô đã nghe thấy điện thoại của mình kêu bíp, là tin nhắn WeChat. A Lôi gửi tới, “Chị, chị có muốn biết em từ phòng tắm ra bằng cách nào không?” Lô Huy cũng rất tò mò nên chỉ trả lời một chữ: “Ừ.” "Vậy sau ca làm việc của chị, hãy đến phòng thay đồ cạnh phòng làm việc của Tư lệnh và đợi em, em sẽ nói cho chị biết!" Cuối cùng lại thêm vào một vẻ mặt nham hiểm. Lô Huy không buồn trả lời anh mà đi thẳng về đơn vị làm việc của mình.