Chương 8: Khách sạn mê tình (1)

Lô Huy lần này thật sự được mở rộng tầm mắt, cô có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của các lão đại quốc phòng của từng mỗi một quốc gia, đặc biệt là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Nga cũng có mặt tại cuộc họp! Chưa kể những tên trùm vũ khí đẳng cấp thế giới cùng phương pháp chiến đấu và kinh nghiệm hướng dẫn hàng đầu thế giới do các chuyên gia quân sự từ nhiều quốc gia khác nhau cũng đến!

Cô biết rằng với trình độ của cô không thể tham gia hội nghị quân sự cấp cao nhất thế giới được, đương nhiên biết là do A Lơi đã giúp cô có được vị trí này!

Tâm trí cô càng quay cuồng và cảm thấy mình càng nhớ anh nhiều hơn. Trong những cuộc họp ban ngày, cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh luôn dõi theo cô! Nhưng cô chỉ có thể khiến lớp vỏ bên ngoài trái tim mình bao bọc chặt hơn, ngoài việc này cô còn có thể làm gì khác? Nếu không cơn đau thấu xương sẽ nuốt chửng cô mất!

Sau cuộc họp buổi chiều, Lô Huy đến nhà hàng dùng bữa tối tự chọn. Ăn xong, cô tản bộ vào khu vườn nhỏ phía sau sảnh khách sạn Hương Sơn, khu vườn tuy nhỏ nhưng lại có chút quyến rũ của vườn Tô Châu, có những cây cầu nhỏ, hòn non bộ, nước chảy, ao cá và những con đường quanh co dẫn đến nơi khu vực có hoa và cây sâu vô cùng yên tĩnh!

Lục Huy đi tới phía sau hòn non bộ, lúc đó là một buổi tối đầu thu mát mẻ , cô còn có thể nghe thấy tiếng ếch nhái. Đột nhiên cô cảm thấy cánh tay mình nóng bừng, bị ai đó kéo lại, sau đó cô trực tiếp rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc! Cô gần như sợ hãi muốn hét lên, nhưng ở giây thứ hai, biết rằng đó chính là cái ôm mà cô hằng mong ước, ở giây thứ ba, môi cô đã bị đôi môi ấm áp và ẩm ướt của anh bao bọc, mυ"ŧ lấy điên cuồng!

Nụ hôn này vô cùng cảm động và đau lòng! Nếu có thể, Lô Huy thật muốn chìm đắm mãi ở trong đó! Nhìn thấy cô thở dốc vì bị hôn, A Lôi buông cô ra, tựa đầu vào trán cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, khàn giọng nói: “Chị thật là một người phụ nữ độc ác, chị đã từng nhớ em không, dù chỉ một chút?"!

Lô Huy không nói gì, chỉ để anh ôm cô thật chặt, cảm thấy nhịp tim của cô và anh như điên cuồng đập! Hai người ôm nhau một lúc, A Lôi biết nếu cứ đứng ở đây sẽ vô cùng không thích hợp, nếu có người nhìn thấy sẽ rất phiền phức, liền buông cô ra, trìu mến nói: “Sao chị lại lang thang ở đây vào đêm tối như vậy? Mau về phòng đi! Chút nữa em sẽ đi tìm chị, nhớ cửa mở cho em!"

Nói rồi anh sải bước rời đi! Để Lô Huy đỏ mặt ngẩng ngơ khi nghĩ đến căn phòng ngủ lớn anh đã sắp xếp cho cô!

Lô Huy trở về phòng, tiến vào cửa do dự một chút, liền khóa cửa lại! Tuy rằng cô cũng nhớ anh, nụ hôn vừa rồi của anh đã khiến cô càng trở nên ướŧ áŧ, nhưng cô không thể, cuối cùng cô cũng quyết định khóa chặt trái tim mình, đã chịu đựng nhiều như vậy, cô cũng không thể dễ dàng từ bỏ như vậy!

Mệt mỏi sau một ngày họp, nặng nề ném mình lên giường, muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi tắm, chỉ cởi đồng phục mùa hè, áo sơ mi và quần tây, rồi cởi cúc áo sơ mi. Liền cảm giác mình có chút không thoải mái, phía dưới cô có chút ẩm ướt, cô lấy ra hai chiếc khăn giấy từ hộp giấy trên bàn cạnh giường ngủ rồi nhét vào chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen của mình!

“Đồ khốn kiếp, ngày nào cậu ta cũng đến trêu chọc mình, đợi tôi cắn chết em!” Vừa nghĩ đến anh Lục Huy vừa cầm điều khiển tivi chuyển sang kênh quân sự, là báo cáo về Hội nghị Hương Sơn, cô dựa lưng vào thành giường , nhìn cái gối một lúc, lại nghĩ mình không để cửa mở cho cậu ấy, làm sao có cơ hội cắn chết cậu ấy được? Quá khứ kéo dài và u sầu với cô cuối cùng chỉ có thể là mây mù, không khỏi buồn bã, nằm suy nghĩ vu vơ rồi chìm vào giấc ngủ sâu với tâm trạng u sầu!

A Lôi nhanh chóng ra khỏi thang máy, đi đến cửa phòng Lô Huy, ngoài hành lang không có một ai. Đẩy cửa ra, cửa đã bị khóa!

"Tiểu yêu tinh, chị không có mở cửa cho em, sau này xem em xử lý chị thế nào!" Anh thét vào trong phòng, lấy ra một tấm thẻ chìa khóa, bíp một tiếng mở cửa, nhanh chóng đi vào phòng. May mắn thay, anh chỉ đưa cho cô một tấm thẻ chìa khóa, A Lôi thầm tự hào!