Chương 2

“A Cửu không giống như ngươi.”

Hắn nói xong, đưa tay rót cho mình một chén rượu.

"Ngươi ở Chu Quốc năm năm, ở bên cạnh nhiều nam tử.”

"Nhưng A Cửu nàng từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, lại được phụ hoàng sủng ái, chỉ là có chút không hiểu chuyện mà thôi, ngươi cần gì phải so đo với nàng?"

Lời của Ngũ hoàng huynh giống như một bát thuốc độc.

Gϊếŧ người tuy không thấy máu, nhưng lại có thể dễ như trở bàn tay mà xâm nhập vào phổi.

Mặc dù, hắn và Cửu hoàng muội đều không phải là một mẹ sinh ra.

Nhưng giờ phút này, ta chính là "kẻ thù" chung của bọn họ.

Ta rũ mắt, trong lòng nghĩ đến mới vừa rồi điện Hàng Long đưa đến tin tức.

Tính thời gian, cũng nên tới rồi.

"Đúng vậy, Ngũ hoàng huynh nói đúng."

Ta thở dài một tiếng: "Bốn năm qua, ta ở Chu Quốc như đi trên băng mỏng, sợ ngày nào không cẩn thận liền mất đi tính mạng, tự nhiên không thể bằng Ngũ hoàng huynh có hoàng hậu nương nương chống lưng, càng không bằng Cửu hoàng muội có quý phi nương nương dung túng."

Bỗng nhiên, A Liên dùng âm thanh chỉ có ta mới nghe được ho nhẹ một tiếng.

Ta giương mắt, nhìn thấy một bóng dáng màu vàng nhạt xuất hiện ở ngoài điện.

Ngay sau đó, Tào nội thị dùng giọng nói sắc nhọn truyền lệnh: "Hoàng thượng giá lâm——"

Cửu hoàng muội vội vàng chạy đến, bụm mặt khóc lóc: "Phụ hoàng, ngài nhất định phải vì A Cửu làm chủ!"

Phụ hoàng lập tức lộ ra vẻ trìu mến: "A Cửu làm sao vậy?"

"Phụ hoàng, ngài nhìn xem mặt con đi, đau quá, đều là hoàng tỷ nàng——"

Chưa đợi hoàng muội nói xong, ta đứng lên vòng qua ghế, "bụp" một tiếng quỳ xuống trước mặt phụ hoàng.

“Xin phụ hoàng giáng tội.”

Phụ hoàng khó hiểu hỏi: “Dương Viêm vì Đại Tề chúng ta mới bị nhốt ở Chu Quốc bốn năm, thì có tội gì chứ?”

“Hồi bẩm phụ hoàng”

Ta dập đầu thật mạnh xuống mặt đất: “Mới vừa rồi Cửu hoàng muội chỉ nói con là kỹ nữ bị người ta coi như đồ chơi, bị ngàn người cưỡi vạn người giẫm”

“Nghĩ lại thì lời nói đó chắc chắn là vô ý, nhưng con lại sai tỳ nữ vả miệng Cửu hoàng muội.”

“Nữ nhi lòng dạ hẹp hòi, giờ đây hướng phụ hoàng thỉnh tội.”

Điều đầu tiên ta học được ở Chu Quốc, chính là tỏ ra yếu đuối.

Phụ hoàng sủng ái Cửu hoàng muội, quả thực là sự thật ai cũng biết.

Nhưng mà ta vừa nói xong, hành động của phụ hoàng đã khiến tất cả mọi người bất ngờ.

Ông không quan tâm đến tiếng khóc lóc của Cửu hoàng muội, ra lệnh cho thái giám đưa nàng về, hạ lệnh cấm túc năm ngày.

Một hồi trò kịch qua đi, mười mấy con hát tay cầm nhạc cụ bước vào.

Âm thanh du dương lập tức vang vọng khắp đại điện.