Chương 9: Lục Trường Sinh

Nửa ngày sau.

Nhóm tiêu sư mới khôi phục lại tâm tình, nhìn Lý Hiên với ánh mắt kính sợ.

Thiết Hổ nhịn không được nói: “Thiếu tiêu đầu, cái sơn cốc kia khoảng cách xa như vậy, ngươi là như thế nào biết bên trong có sinh vật ô nhiễm?”

“Đúng vậy, ánh sáng ở sơn cốc đó không được tốt, ta nhìn nửa ngày trời cũng chưa nhìn đến gì. Nếu không phải có tiếng gầm rú này, ta căn bản không biết nơi đó có sinh vật ô nhiễm.”

“Đúng vậy đúng vậy, Thiếu tiêu đầu năng lực quan sát của người quá mạnh nga.”

Các tiêu sư nghị luận sôi nổi, đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lý Hiên.

Đến nỗi kiều tiếu linh lung như Tần Nguyệt cũng chớp mắt to nhìn Lý Hiên, von ngươi thuần túy tràn đầy sự sùng bái.

“Tình hình bên kia có chút nguy hiểm. Các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta qua đi nhìn xem tình hình như thế nào đã.”

Lý Hiên cũng không có lại giải thích lý đi mà ngược lại nhanh chóng rời đi nơi này.

Nguyên nhân là hắn nhìn đến trong sơn cốc trên một cái cây đại thụ có một nam hài ốm yếu đang nằm ở đó.

Ngay lúc nhìn đến nam hài, trong nháy mắt một cái nhắc nhở xuất hiện ở trước mặt hắn.

【 Danh tính】: Lục Trường Sinh

【 Tư chất 】: Tuyệt phẩm ( Phong ấn )

【 Huyết mạch 】: Không

【 Mệnh cách 】: Một trong những nhân vật chính, Võ Đế tương lai

【 Nhắc nhở 】: Phù hợp tiêu chuẩn thu đồ đệ.

......

Nhìn lời nhắc nhở trước mặt, Lý Hiên kích động đến mức muốn hô to vài tiếng.

Thật là hắn quá may mắn, trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền lại tìm được thêm một người nữa phù hợp để thu đồ đệ.

Lý Hiên không thể chờ đợi nổi mà xông ra ngoài, ở trong rừng núi thân hình phiêu hốt rất nhanh chớp động, cấp tốc chạy về hướng tối tăm của sơn cốc.

Trong sơn cốc.

Một trận chiến sinh tử đang diễn ra.

Năm tên đại hán thân xuyên màu đen trong tay cầm trường đao điên cuồng múa máy chiến đấu cùng với hơn 50 con sinh vật ô nhiễm ở dưới một cây đại thụ.

Mấy tên đại hán trên người đều có máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất. Tất cả đều bị thương không nhẹ, thậm chí trên mặt đất còn nằm vài tên đại hán đã không có hơi thở.

Một tên đại hán trong đội ngũ bị mất đi cánh tay trái điên cuồng rít gào, huy động kim hoàn đại đao ở phía trước cùng sinh vật ô nhiễm chém gϊếŧ còn một người thì chặn đại bộ phận sinh vật ô nhiễm.

Nhưng sinh vật ô nhiễm có số lượng đông đảo và ở nơi xa còn có một con sư tử cao năm trượng đang nhìn chằm chằm một cách thơ ơ, trong mắt đều là sự tàn nhẫn cùng sát ý.

Nhìn kỹ, con sư tử cũng có thương tích trên người, mắt trái của nó đã bị mù và trên cơ thể thì chằng chịt những vết thương.

Con sư tử không để ý đến thương tích trên người mình, ngược lại nó nghiêng người nhìn chằm chằm vào tên đại hán bị mất cánh tay trái, trông như thể nó sẽ lao vào gϊếŧ tên đó bất cứ lúc nào.



Phía trên cành của cây đại thụ.

Một cái gầy yếu nam hài không ngừng ho khan, khuôn mặt tuấn tú không có chút nào huyết sắc, có vẻ dị thường tái nhợt.

Nam hài được bảo hộ một cách cẩn thận, không chịu chút thương tổn nào, nhưng hắn vẫn thực suy yếu giống như đang sinh bệnh nặng.

Giờ phút này nam hài ở trên đại thụ lo lắng nhìn tên đại hán cụt một cánh tay kia.

Bởi vì tên đó hơi thở ngày càng yếu đi, trên người vết thương càng ngày càng nhiều, thời gian chiến đấu dài đã làm cho hắn có chút chịu không nổi.

Rống!!

Một tiếng gầm giận dữ.

Những sinh vật ô nhiễm đang ở chiến đấu xung quanh đột nhiên tựa như điên rồi lao nhanh tấn công về hướng tên đại hán cụt tay.

“Đáng chết.”

Tên đại hán lộ ra vẻ tuyệt vọng, dùng hết toàn lực huy đao ngăn cản nhưng hắn đã mất máu quá nhiều và tiêu hao nhiều sức mạnh đến mức liền không thể chống đỡ nó được nữa.

Vèo!

Cực hạn hàn quang hiện lên, giống như sao băng ở không trung chợt lóe rồi biến mất.

Tên đại hán cụt một tay cảm giác được ở phía bên phải mình truyền đến một trận gợn sóng.

Ngay sau đó, ở phía trước hắn có một con báo ô nhiễm luyện thể tầng sáu đột nhiên đình chỉ bất động.

Máu tươi từ giữa hốc mắt của con báo ô nhiễm chảy ra, một mũi tên làm bằng huyền kim thật sâu trát nhập vào mắt trái và đâm thẳng vào đại não của nó.

Thình thịch!

Con báo ngã xuống trên mặt đất, hoàn toàn đã không có tiếng động.

Nhưng nhóm sinh vật ô nhiễm đang tấn công này sửng sốt trong giây lát, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra công kích.

Phốc!

Lại là một đạo hàn quang ở không trung loé lên, theo tia sáng này, sinh vật ô nhiễm thứ hai với tu vi luyện thể tầng sáu ngã trên mặt đất, đồng dạng bị đυ.c lỗ đôi mắt.

Lúc này đây, mọi người đều thấy hương mũi tên bay tới, có người đã hướng đến sơn cốc và giải cứu bọn họ.

“Rống!!”

Con sư tử ngửa mặt lên trời thét dài, gần như là phát rống ra mệnh lệnh.

Hai mươi sinh vật ô nhiễm luyện thể tầng sáu tầng bảy thoát ly khỏi vòng chiến, điên cuồng hướng về cửa sơn cốc.

Sự rời đi của sinh vật ô nhiễm, tức khắc làm cho đám người cụt một tay đại hán cảm giác giảm bớt đi áp lực phần nào và không còn giống lúc trước như vậy nguy cơ dồn dập.

Thình thịch!

Lại là một đầu sinh vật ô nhiễm ngã trên mặt đất, miệng vết thương như cũ đến từ trong mắt của nó, một trong hai mươi con vừa xuất phát liền chết tại chỗ.



Mười chín con sinh vật ô nhiễm còn lại không sợ hãi chút nào, sự ô nhiễm đã đẩy chúng nó lâm vào trạng thái điên cuồng, làm chúng nó rất muốn gϊếŧ chết nhân loại này.

Bằng vào tốc độ của bọn chúng, chúng tin tưởng trong thời gian ngắn nhất sẽ vọt tới lối vào sơn cốc, đồng thời bao vây gϊếŧ tên cung thủ kia.

Chính là liền vào giờ phút này.

Thời khắc những sinh vật ô nhiễm kia chuẩn bị công kích toàn thể.

Hai mũi tên Huyền Kim đồng thời bay tới.

Dưới cái nhìn không thể tin được của những sinh vật ô nhiễm, chúng một lần nữa xuyên vào cơ thể của hai con.

“Hai cây mũi tên đánh trúng hai con sinh vật ô nhiễm?! Cung thuật thật là lợi hại!”

Dưới cây đại thụ, một đại hán nào đó nhịn không được hô lên một tiếng, không thể tin được có lại có người có thể nắm giữ được cung thuật đáng sợ như thế.

“Rất lợi hại, nếu hắn có thể gϊếŧ chết những con sinh vật ô nhiễm này, chúng ta đã có thể sống sót, đến lúc đó, tất nhiên phải hậu tạ đàng hoàng vị ân nhân này.”

“Chúng ta nhất định có thể sống sót, mọi người kiên trì một chút.”

“Được!”

Ngọn lửa hy vọng bừng lên trong ánh mắt của những tên đại hán bị vây, những kẻ mà trước đó đã rất tuyệt vọng.

Nhưng không nghĩ tới, lúc bọn họ đang tuyệt vọng thì lại xuất hiện một vị cung thủ cứu bọn họ, quả thực là đưa than ngày tuyết.

Mọi người vui sướиɠ vội vàng chiến đấu, toàn lực ngăn cản sinh vật ô nhiễm ở bốn phía.

Ban đầu bọn họ cho rằng những con sinh vật đuổi theo này cần một khoảng thời gian dài mới có thể gϊếŧ chết hết được.

Nhưng mà, trong thời gian còn chưa tới năm phút..

Một mũi tên tựa như kim quang lại xuất hiện đánh trúng một đầu sinh vật nguy hiểm.

Những con còn lại như cũ dũng mãnh không sợ chết, nhưng động tác công kích của chúng nó trở nên hỗn loạn hơn rất nhiều.

Chúng nó còn phải cảnh giác phía xa núi rừng, còn phải phòng ngừa mũi tên lại xuất hiện.

Điều này cũng tạo niềm tin cho mấy đại hán kia, bọn họ điên cuồng chiến đấu, kiềm chế này những sinh vật ô nhiễm này.

Vèo vèo vèo!

Những mũi tên bay như những vì sao băng xẹt qua trời cao, như lưỡi hái tử thần cướp đi sinh mạng, lấy đi sinh mạng của sinh vật ô nhiễm này đến sinh vật khác..

Cuối cùng.

Khi những sinh vật ô nhiễm chỉ còn lại có năm con, con sư tử hoang dã ở đằng xa nó tru lên một tiếng, mang theo những con còn lại bỏ chạy, hoảng sợ chạy trốn đến một lối ra khác của sơn cốc.

“Hô! Còn sống!”

Các vị đại hán cả người đều là thương, sau kẻ địch bỏ chạy, bọn họ tê liệt ngồi trên mặt đất, thở dốc.

Nam hài sinh bệnh Lục Trường Sinh ở trên cây đại thụ cũng được vị đại hán cụt tay ôm xuống, sau đó vẻ mặt cảm kích nhìn về phía mũi tên kia xuất hiện.

“Phụ thân, tay trái người đang chảy máu, ta giúp người băng bó trước!” Lục Trường Sinh lo lắng nói.