Chương 7: Ban Thưởng Mới

“Sư tôn, người nhìn thử bên sơn quật kia một chút, chỗ đó có cái ngã rẽ, ta có thể vào thử không? Ta cảm thấy trong đó có đồ vật rất quan trọng.”

Tần Nguyệt chớp con ngươi đơn thuần nhìn về Lý Hiên, nàng rất muốn đi vào trong, nhưng vẫn chờ Lý Hiên đồng ý.

“Chuyện này…Nếu như ngươi không cảm giác được nguy hiểm thì cứ đi vào thử xem, cầm theo thanh đao này.”

Lý Hiên nghĩ tới thân phận của Tần Nguyệt, sau đó đem trường đao của mình đưa cho nàng, còn dặn dò không dứt.

“Vâng vâng, ta đã biết.”

Tần Nguyệt nhu thuận nhận lấy trường đao, thân hình bé xinh đi vào bên trong sơn động, trong chốc lát liền không còn bóng dáng.

Lý Hiên thấy cảnh này, trong lòng có chút lo lắng, dù sao nàng cũng là đồ đệ ngoan duy nhất của hắn, Lý Hiên có chút sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

May mắn bên trong sơn động ruyền ra âm thanh huyên náo, dáng người xinh xắn của Tần Nguyệt rất nhanh từ bên trong đi ra.

“Sư tôn, người mau nhìn xem đây là cái gì?”

Trên gương mặt Tần Nguyệt còn treo lên nụ cười đơn thuần, nàng mở bàn tay nhỏ trắng noãn ra, để lộ hai quả trái cây màu đỏ.

Hai quả trái cây màu đỏ này nhìn qua rất giống cà chua, xung quanh là làn khí màu đỏ, nhìn qua cũng không phải vật phàm.

Nhìn thấy hai trái cây này, Lý hiên rất là kinh ngạc, hắn nhịn không được đưa tay ra kiểm tra.

Nhưng khi hắn vừa cầm lên một quả, một luồng lực lượng nóng hổi truyền đến, cho dù giờ khắc này thực lực của hắn là Luyện thể tầng bảy cũng có chút chịu không nổi.

Điều khiến Lý Hiên kỳ quái là Tần Nguyệt mới chỉ có Luyện thể tầng một, thế mà lại có thể nhẹ nhàng cầm lên, giống như nàng không bị ảnh hưởng gì từ haiq ủa trái cây này.

Theo Lý Hiên suy đoán, có lẽ đây là kỳ ngộ thuộc về riêng một mình Tần Nguyệt, dù sau chính nàng cũng là Thiên mệnh chi tử.

“Sư tôn, ta cảm gaisc quả trái cây màu đỏ này rất hấp dẫn ta, ta muốn ăn một quả, được không?” Tần Nguyệt dùng âm thanh ôn nhu nói.

“Nếu như ngươi không cảm thấy nguy hiểm, vậy thì ăn đi.” Lý Hiên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Vâng.”

Tần Nguyệt rất vui vẻ, mắt to cong thành vành trăng khuyết, nhanh chóng đưa quả trái cây màu đỏ vào trong miệng, giống như ăn tươi nuốt sống mà nuốt xuống.

Ăn nhanh như thế, xem ra quả trái cây này rất quan trọng với nàng, phi thường quan trọng.

Nhưng đồ vật quan trọng như vây, nàng lại không tự ăn trước mà là sau khi hỏi thăm ý kiến Lý Hiên, lúc này mới ăn hết.

Từ đây có thể nhìn ra nàng rất tin tưởng Lý Hiên, cũng rất ỷ lại vào hắn.



Oanh!

Một luồng khí lãng màu đỏ từ trên người Tần Nguyệt khuếch tán ra, tạo thành một vòng trong giống như hỏa diễm, làm cho Lý Hiên có cảm giác đang đứng trong một hố lửa.

Cùng lúc đó, khí huyết trên người Tần Nguyệt trở nên bành trướng, Luyện Thể Công cũng tự nhiên vận chuyển, khí tức trên người nàng cũng trở nên càng mạnh.

【 Đinh! Đệ tử của ngài Tần Nguyệt thành công đạt tới Luyện thể tầng hai, ngài thu được thiên phú đặc thù: Cảm giác. 】

【 Cảm giác: Có thể cảm giác được phạm vi tăng trưởng lực lượng trên người, đồng thời có thể cảm giác được nguy cơ, có thể phát giác ra nguy hiểm sớm nhất】

“Chuyện này.”

Lý Hiên cảm thấy thiên phú này thật là quá mạnh, có năng lực sớm phát hiện ra nguy hiểm, quả thực là thần kỹ bảo mệnh.

Lý Hiên mừng rỡ, hắn cảm thấy Tần Nguyệt là phúc tinh của mình, nhịn không được muốn xao bóp khuôn mặt nhỏ của nàng.

“Ân?”

Lý Hiên nhìn má trái Tần Nguyệt, vết bớt ở chỗ đó đã nhạt hơn một ít, lần phát hiện này làm cho Lý Hiên không thể tưởng nổi.

“Chẳng lẽ mỗi lần Tần Nguyệt tăng lên thực lực, vết bớt kia sẽ dần biến mất sao?”

Lý Hiên vô cùng kinh ngạc, nếu thật là như vậy, đối với Tần Nguyệt cũng là chuyện tốt.

Dù sao một tiểu nữ hài đáng yêu như thế, lại bị một vết bớt ảnh hưởng đến nhan trị, sau khi lớn lên nàng nhất định sẽ cảm thấy tự ti.

Nếu như có thể giải quyết vết bớt này, Lý Hiên cũng không lo lắng sau này Tần Nguyệt sẽ tự ti, tiểu nha đầu này rất đáng yêu, khuôn mặt trứng trắng nõn bên phải đã chứng minh tất cả.

“Sư tôn, ta đột phá rồi, ta đột phá đến Luyện thể tầng hai.”

Thanh âm mừng rỡ truyền đến, mặc dù vẫn còn yếu ớt như cũ nhưng Lý Hiên vẫn nghe ra trong đó một tia mừng rỡ.

“Giỏi lắm, chúc mừng ngươi, quả này cũng cho ngươi.” Lý Hiên cũng đem luôn quả còn lại cho nàng.

“Sư tôn, ta đã ăn một quả, quả còn lại người ăn đi.” Tần Nguyệt lắc đầu, từ chối nhận lấy quả trái cây cuối cùng.

Lý Hiêm đem quả trái cây màu đỏ đặt trong tay nhỏ của Tần Nguyệt, mỉm cười cự tuyệt.

“Sư tôn, ta có thể cảm nhận được quả này có tác dụng rất lớn với người, người không cần gạc ta.” Tần Nguyệt nghiêm túc nhìn Lý Hiên.

Viên trái cây màu đỏ này dù là ai ăn vào cũng cực kỳ có lợi, nhưng sư tôn lại không chịu phục dụng, còn lừa mình nói không tác dụng.

Rõ ràng là vì nàng, sư tôn mới làm bộ nói như vậy, điều này khiến cho Tần Nguyệt vô cùng cảm động.



"Trái cây ẩn chứa lực lượng Hỏa diễm, ta phục dụng chỉ có thể để thực lực mạnh hơn một chút, nhưng ngươi lại khác,

Nó đối ngươi có tác dụng lớn nhất, cho nên cầm đi, phải ngoan ngoan nghe lời, biết không?"

Lý Hiên xoa đầu nhỏ của Tần Nguyệt, nghiêm túc nói, thái độ mười phần kiên quyết.

"Nhưng mà. . ."

Tần Nguyệt còn muốn nói thêm, lại bị Lý Hiên ngăn lại, chuyện này khiến Tần Nguyệt vừa bất đắc dĩ, vừa cảm động.

Nhớ tới sinh hoạt bi thảm của mình lúc trước, mỗi ngày đào rau dại sống qua ngày, vì bảo vệ mình chỉ có thể thoa bùn bẩn lên mặt.

Không có người quan tâm, không có người chăm sóc, còn phải chịu sự khi dễ từ những hài tử khác, cho tới nay đều là cô độc một người.

Nhưng bây giờ lại khác.

Từ khi đi theo sư tôn, Tần Nguyệt cảm giác mình tựa như đang nằm mơ, sinh hoạt thay đổi rất lớn, chẳng những được ăn ngon, đươc mặc đẹp, còn được sư tôn dạy cho võ công.

Hiện tại có được trái cây màu đỏ, sư tôn không chịu phục dụng, lại nhường cho mình.

Tần Nguyệt chỉ cảm thấy mình quá hạnh phúc, cảm giác sư tôn là người tốt nhất trên thế giới này.

Nàng trong lòng thề, tương lai nhất định phải lấy ra các loại bảo vật đưa cho sư tôn, toàn lực chiếu cố sư tôn.

Ai dám tổn thương sư tôn, cho dù là liều mạng, nàng cũng muốn chém gϊếŧ kẻ đó.

Trong lòng không bình tĩnh, Tần Nguyệt lần nữa nhìn về phía Lý Hiên, nhìn qua dung nhan tuấn mỹ của hắn, còn có nụ cười ôn nhu kia, nàng chỉ cảm thấy sư tôn là người tốt nhất trên thế giới.

Trong lòng kích động, nhịn không được đem cái đầu nhỏ dựa vào trong ngực Lý Hiên, hồi lâu mới ngượng ngùng chui ra.

Bởi vì nàng đã mười bốn tuổi, những bạn đồng lứa cùng tuổi này đã lập gia đình, nàng sở dĩ nhìn như một tiểu nữ hài, là do lúc trước sống quá khổ cực.

Dinh dưỡng không đầy đủ làm cho dáng người nàng nhỏ gầy, giống như chỉ có mười hai tuổi.

Chỉ là có một chút chuyện nàng rất nghi hoặc, da của mình lại không vàng như nến giống người khác mà là dị thường trắng nõn, mùa đông rét lạnh tuy nhưng trong cơ thể lại vô cùng ấm áp.

Dù là mặc ít quần sao, cũng không có bị đông cứng chết, nàng vẫn sống được đến bây giờ, đây là chỗ mà nàng nghĩ mãi cũng không thông.

"Tần Nguyệt, thế nào?" Lý Hiên phát hiện Tần Nguyệt ngây người, nghi ngờ hỏi.

"Sư tôn, có một việc ta từ đầu đến cuối không hiểu được, chuyện là như thế này. . ."

Tần Nguyệt đem nghi ngờ của mình nói ra, không chút giấugiếm.