Lý Hiên nhìn phân thân số 1 còn sống sót cuối cùng, suy tính hồi lâu cuối cùng không có gϊếŧ chết đối phương, bởi vì sau khi gϊếŧ chết đối phương, máu tươi liền hoàn toàn lãng phí.
"Ngươi nghĩ biện pháp che giấu dung mạo của mình, cái áo khoác này cho ngươi, sẽ cho ngươi một thanh đao."
Lý Hiên cởi xuống áo khoác của mình đưa cho đối phương, cùng đưa tới còn có trường đao.
"Đa tạ bản thể."
Phân thân số 1 lấy áo khoác cột vào bên hông, sau đó nắm trường đao đi vào trong rừng cây, ở trong đó tìm chút đất sét bôi lên trên mặt, che giấu dung mạo, sau đó đi vào trong rừng cây.
Lý Hiên đối với điều này biết rõ ràng, cũng không có nói gì, mà là nhanh đi về phía xe vận tiêu.
"Sư tôn, ngươi trở về rồi, như thế nào đây? Trong khe núi nguy hiểm không?"
Tần Nguyệt thấy Lý Hiên trở về, chạy chậm đi tới bên người Lý Hiên, tay nhỏ trắng noãn cầm bàn tay Lý Hiên, có chút không nỡ mà cầm thật chặt.
Lúc trước nàng còn không cảm thấy có chuyện gì, nhưng sau khi Lý Hiên rời đi, Tần Nguyệt cũng rất không nỡ, rất lo lắng, sợ hãi xảy ra chuyện.
Bây giờ thấy Lý Hiên trở về, Tần Nguyệt vui vẻ, cũng không nhịn được cầm tay Lý Hiên thật chặt.
"Ừ, bên kia có một ít sinh vật ô nhiễm, thực lực cũng không mạnh, đều bị ta gϊếŧ chết, đừng lo lắng."
Lý Hiên xoa xoa đầu nhỏ của Tần Nguyệt, nhẹ giọng an ủi, cảm giác có một cô em đáng yêu như vậy quan tâm chính mình, vẫn thật thoải mái.
"Sư tôn, ta mới vừa rồi hái một đóa hoa nhỏ, tặng cho ngươi."
Tần Nguyệt từ trong cái túi nhỏ lấy ra một đoá Hồng Diễm Hoa màu máu đỏ, vui vẻ đưa cho Lý Hiên.
" Ừ, cám ơn ngươi, Tần Nguyệt."
Lý Hiên khẽ mỉm cười, từ trong hành lý của xe vận tiêu cầm ra một bộ áo khoác mới màu trắng mặc vào, sau đó cầm đóa hoa này đặt ở bên trong bao đựng tên.
Trong một nhúm mũi tên màu vàng, xuất hiện một đóa Hồng Diễm Hoa như vậy, ngược lại cũng lộ ra có một phong cách riêng.
"Thật là đẹp mắt."
Tần Nguyệt lượn quanh mấy vòng bên cạnh Lý Hiên, mắt to vụt sáng lóng lánh nhìn đoá hoa trong túi tên, cảm giác rất đẹp mắt.
" Ừ, chúng ta đi thôi, bên kia ta quen một ít đồng bạn."
Lý Hiên khẽ mỉm cười, chào hỏi mọi người tiếp tục tiến lên, đi đến miệng khe núi.
Trong khe núi.
Lục Trường Sinh vẫn ở chỗ cũ cùng Hắc Hoàng âm thầm nói chuyện với nhau, lấy được bộ võ học mới từ phía hắn, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt.
"Hắc Hoàng, lúc trước ngươi nói cần tài liệu mới có thể giúp ta giải trừ phong ấn, vậy cần tài liệu gì đây? " Lục Trường Sinh dùng suy nghĩ dò hỏi.
"Yêu cầu rất nhiều tài liệu, phần lớn tiệm thuốc có thể mua được, nhưng có một loại thực vật tên Hồng Diễm Hoa vô cùng hiếm thấy, cần ngươi cố gắng tìm mới được. " Hắc Hoàng truyền âm nói.
"Hồng Diễm Hoa? Hiếm thấy cỡ nào? Ta có thể để cho gia tộc hỗ trợ, còn có thể mời sư tôn ta hỗ trợ, có lẽ tìm nó không khó lắm. " Lục Trường Sinh nghiêm túc nói.
"Không khó? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ngươi có biết Hồng Diễm Hoa trân quý cỡ nào không? Đó là thực vật chỉ có người có đại khí vận mới có thể phát hiện, không có khí vận, không phải là người thiên phú siêu tuyệt, cho dù đóa hoa đặt ở trước mặt ngươi, ngươi cũng không phát hiện được.
Gia tộc của ngươi, sư tôn của ngươi căn bản không giúp được ngươi, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính ngươi. " Hắc Hoàng nghiêm nghị nói.
"Khó tìm như vậy? Ngay cả sư tôn ta cũng không tìm ra sao? Sư tôn có thiên phú đặc thù, hẳn có thể giúp ta tìm đến chứ ? " Lục Trường Sinh hỏi.
"Vô dụng, Hồng Diễm Hoa rất đặc thù, cần phải có vận mệnh nhất định mới có thể tìm tới, sư tôn ngươi mặc dù có chút thiên phú đặc thù, nhưng muốn tìm Hồng Diễm Hoa thật quá khó khăn. " Hắc Hoàng khẽ lắc đầu một cái.
"Thật khó khăn như vậy sao? Một tia hi vọng cũng không có sao? " Lục trường Sinh không bỏ cuộc nói.
"Không có, năm đó ta thân là Hắc Hoàng nắm trong tay một cái đại lục, hao phí thời gian mười năm đều không tìm được Hồng Diễm Hoa, khi đó ta vô cùng cường đại.
Ngươi phải hiểu được, khi thực lực đạt đến tới trình độ nhất định, có thể thấy nhiều thứ hơn, nhưng năm đó ta vẫn bị thất bại, phí hết tâm huyết tìm mười năm, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Cho nên ta mới nói chuyện này chỉ có thể dựa vào chính ngươi, vận mệnh của ngươi đặc thù, nói không chừng tùy tiện đi bộ đều có thể nhìn thấy, đây chính là chênh lệch."
Hắc Hoàng thở dài mà nói, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lục Trường Sinh.
"Thì ra là như vậy, xem ra chuyện này chỉ có thể dựa vào chính mình. " Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói.
"Con trai, chúng ta phải đi, sư tôn ngươi lúc rời đi nói ở miệng khe núi tập họp, người của hắn cũng sắp đến, chúng ta lên đường đi."
Đại hán Lục Uyên cụt một tay lên tiếng, hô hào mọi người lên đường.
"Được rồi cha, chúng ta lên đường."
"Lên đường lên đường."
Mọi người sau khi chỉnh lý xong hết thảy, kết bạn rời đi khe núi, hướng miệng khe núi đi tới.
Chỉ là khi bọn hắn đi.
Lục Trường Sinh trong đội ngũ thấy được bóng người Lý Hiên xa xa, không biết vì sao, hắn liền liếc nhìn Hồng Diễm Hoa trong túi tên sau lưng Lý Hiên.
Trong nháy mắt khi thấy đóa hoa này, Lục Trường Sinh hơi sửng sờ, theo bản năng mà hỏi.
"Hắc Hoàng, trong bao đựng tên của sư tôn dường như có một đóa Hồng Diễm Hoa, kia có phải tài liệu ngươi cần hay không?"
"Hồng Diễm Hoa? Ở nơi nào? Ta cái gì cũng không thấy, bên trong bao đựng tên dường như chỉ có mủi tên. " Trong thanh âm già nua của Hắc Hoàng mang theo một tia mờ mịt.
"Chỉ có mủi tên? Không. . . Thật sự có một đóa Hồng Diễm Hoa, chúng ta đi tới gần xem."