"Ta không sao, ân nhân hẳn là lập tức lại đây. Chúng ta phải tới cảm tạ ân nhân trước. Nếu không có hắn thì chúng ta chết là cái chắc rồi."
Đại hán cụt một tay sắc mặt tái nhợt, sủng nịch sờ đầu Lục Trường Sinh, sau đó quay đầu nhìn về phía xa.
Thực mau.
Một bóng người phiêu dật nhanh chóng từ xa đi đến, cuối cùng dừng lại trước mọi người.
Chỉ thấy nhiều này mặc đồ võ sĩ, trên eo dắt một thanh trường đao, tay cầm Huyền Kim cường cung, lưng cõng mũi tên.
Hắn tướng mạo khôi ngô tuấn tú, khí chất độc nhất vô nhị, đem lại cho người khác cảm giác đầu tiên rất tốt.
Nhìn thấy người nọ xuất hiện, tên đại hán cụt tay vội vàng bước tới, cảm kích nói.
"Tại hạ là Lục Uyên đến từ thành Hạ Kinh, đa tạ ân cứu mạng của ngài."
"Cảm tạ ân cứu mạng của ngài."
Các tên đại hán còn lại mặc dù vết thương chồng chất nhưng vẫn ôm quyền hành lễ.
“Tại hạ là Lý Hiên, các vị đừng khách khí, trước hãy nhanh chóng chữa thương đã.” Lý Hiên chắp tay một cái rồi thúc giục mọi người mau chóng chữa thương.
Hắn có thể thấy thông tin của những người này, chỉ cần liếc mắt qua là có thể biết được lai lịch chung của bọn họ.
Không cần thiết giới thiệu, cộng thêm những người này bị thương không nhẹ, càng kéo dài lâu thì thương tích càng nặng.
Đặc biệt là đại hán cụt một tay Lục Uyên, bị mất cánh tay trái, chỉ có thể khống chế huyết dịch trong thời gian ngắn thông qua phương pháp luyện thể.
Nhưng đây cũng không phải là một giải pháp lâu dài, cần phải nhanh chóng chữa lành càng sớm càng tốt mới là điều mấu chốt.
"Đa tạ ân nhân."
Đại hán cụt tay Lục Uyên trịnh trọng cảm tạ một lần nữa, và sau đó bắt đầu trị thương.
Tên này là một kẻ cứng rắn, một cánh tay bị cụt hắn vẫn có thể chống cự được, ngay cả khi khâu vết thương cũng không thay đổi sắc mặt.
Trong suốt quá trình này, hắn còn nói chuyện và cười đùa với Lý Hiên như thể vết thương đó không phải là của mình.
Trong quá trình trò chuyện, họ đã trở nên quen thuộc với nhau, Lý Hiên cũng nhân cơ hội này đưa ra ý tưởng muốn nhận đồ đệ.
"Thu nhi tử của ta làm đồ đệ?"
Đại hán cụt tay Lục Uyên sửng sốt một chút, không dám tin hỏi: "Ngươi muốn nhận hắn làm đệ tử của ngươi sao?"
“Đúng vậy, con trai của người Lục Trường Sinh có thiên phú rất không tồi, tiềm năng trong tương lai không giới hạn. Hắn rất thích hợp làm đồ đệ của ta.” Lý Hiên cười nói.
"Thật vậy sao? Nhưng con trai ta từ trước tới nay không cách nào vận chuyển khí huyết, sức khỏe lại rất kém. Lần này tới đây là để tìm kiếm thiên tài địa bảo cho nó."
Tên đại hán Lục Uyên kinh ngạc nói, không thể tin được rằng thiên phú của con trai mình lại tốt như vậy.
“Tin tưởng ta, con trai ngươi rất có tài, nếu không ta đã không nhận hắn làm đồ đệ.” Lý Hiên tự tin nói.
"Chuyện này..."
Đại hán Lục Uyên thất kinh vẫn không thể tin được thiên phú xuất chúng của con trai mình.
Chỉ cho rằng Lý Hiên là cứu tinh của bọn họ, nhưng Lục Trường Sinh lại không thể tu luyện, Lục Uyên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Nhi tử, mau hướng ân công bái sư, biết đâu ân công lại có thể giúp con tìm ra giải pháp."
"Vâng, phụ thân."
Lục Trường Sinh nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt đầy hy vọng, sau đó quỳ xuống cúi đầu trước Lý Hiên.
"Bái kiến sư tôn."
【Đinh! Ngài đã thu nhận thành công một đệ tử có thiên phú Tuyệt phẩm, ban thưởng: tài năng Tuyệt Phẩm Kiếm Tu. 】
【Đinh! Đệ tử của ngài là Thiên Mệnh chi tử, thêm một phần thưởng tài năng được bổ sung: Huyết Phân Thân. 】
Đinh!
Danh tính: Lý Hiên
Tu vi: Luyện thể tầng bảy
Tư chất: Trung cấp
Thiên phú: Tuyệt Phẩm Kiếm Tu, Huyết Phân Thân, Trời Sinh Thần Lực, Cảm Giác, Ưng Nhãn
Năng lực: Thần Tiễn Thủ, Cuồng Phong Đao Pháp, Lưu Vân Bộ
Đệ tử: Tần Nguyệt, Lục Trường Sinh
........
"Được rồi, đứng lên đi, từ nay về sau ngươi sẽ là đệ tử của Lý Hiên ta."
Lý Hiên nhìn phần thưởng thu hoạch được trong lòng vui vẻ không thôi đến đỡ Lục Trường Sinh dậy, sau khi nhìn thấy năng lực của Huyết Phân Thân, hắn cảm thấy tương lai trước mắt tươi sáng hơn.
Bất quá lúc này.
Lý Hiên liếc nhìn chiếc nhẫn màu đen trên tay trái của Lục Trường Sinh, trước mặt đột nhiên xuất hiện một dòng nhắc nhở.
[Hắc Hoàng: Một người tri thức uyên bác, thành thạo nhiều loại võ thuật và thuật phong ấn, cũng là người hộ đạo của Lục Trường Sinh, linh hồn của hắn ký thác vào chiếc nhẫn, nhưng hắn không thể thu đồ. 】
Nhìn thấy lời nhắc nhở này, Lý Hiên chợt bừng tỉnh nhận.
Lúc trước hắn nhận Tần Nguyệt làm đệ tử, cho rằng Tần Nguyệt có huyết mạch đặc thù, trong tương lai chỉ cần huyết mạch của Tần Nguyệt thức tỉnh, hắn sẽ có thể có được sức mạnh cường đại.
So với Tần Nguyệt, Lục Trường Sinh tương đối kém hơn, tuy rằng có thiên phú tuyệt phẩm nhưng lại không có huyết mạch, hiện tại khi nhìn thấy chiếc nhẫn Lý Hiên mới hiểu được nguyên do.
Hiển nhiên, Hắc lão giả trong chiếc nhẫn sẽ giúp Lục Trường Sinh giải trừ phong ấn, giúp hắn trở thành cường đại Võ Thần.
"Sư phụ, ngươi nói ta có tài tu luyện, tại sao ta lại không thể vận chuyển huyết khí thành công."
Lục Trường Sinh giọng nói truyền đến, trong giọng nói mang theo nồng đậm nghi hoặc.
Nhìn Lục Trường Sinh trong mắt tràn đầy hi vọng, Lý Hiên giơ tay vỗ vỗ vai hắn an ủi nói.
"Đồ nhi, người đừng lo lắng, thiên phú của ngươi bị phong ấn, cho nên không dùng được."
"Phong ấn?"
Lục Trường Sinh nghe được chữ phong ấn, hắn nhìn Lý Hiên đầy nghi hoặc.
"Đúng vậy, là phong ấn! Theo quan sát của ta, tư chất của ngươi đã đạt tới Tuyệt phẩm, nhưng lại đang ở trong trạng thái phong ấn, cho nên mới không có cách nào vận chuyển khí huyết."
Lý Hiên nhìn xung quanh một chút rồi thì thảo nhỏ giọng đem chuyện này nói cho hai người Lục Trường Sinh và Lục Uyên.
"Tuyệt phẩm?!!"
Lục Trường Sinh và Lục Uyên đều kinh hãi khi nghe thấy hai chữ này.
Phải biết rằng có rất nhiều loại tư chất, theo từ dưới lên trên thứ tự là Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm, Siêu phẩm và cùng trong truyền thuyết Tuyệt phẩm.
Siêu phẩm vốn đã rất mạnh, nhưng bây giờ Lý Hiên lại nói Lục Trường Sinh đã đạt tới cấp độ Tuyệt phẩm, chuyện này có chút đáng sợ.
"Thật ... thật sao? Ta thực sự có Tuyệt phẩm tư chất sao?" Lục Trường Sinh kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, ta cam đoan."
Lý Hiên dứt khoát lớn tiếng chắc nịch nói.
Những lời như vậy khiến cho Lục Trường Sinh mừng rỡ không thôi, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia huyết sắc.
Nhưng đột nhiên nghĩ tới tư chất của mình đã bị phong ấn, cảm xúc của Lục Trường Sinh lại trở nên mất mát, không biết bao giờ mới có thể giải trừ phong ấn đây.
"Đồ nhi, mệnh của ngươi vốn bất phàm nên đừng lo lắng về chuyện phong ấn. Sớm muộn sẽ có người giải trừ phong ấn cho ngươi. Nếu như sau này không có ai giúp ngươi, vậy thì sư phụ sẽ giúp ngươi giải khai."
Lý Hiên thấy cảm xúc của Lục Trường Sinh hạ xuống nên an ủi, động viên. Dù sao hắn vẫn là đệ tử của chính mình, cho nên vẫn phải chiếu một chút.
Huống hồ khi thực lực của Lục Trường Sinh tăng lên, Lý Hiên còn có thể nhận được ban thưởng, vì vậy Lý Hiên dự định đợi vài năm nữa, nếu Hắc lão trong giới chỉ không ra tay thì Lý Hiên sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp tên đồ đệ này.
Đương nhiên.
Bây giờ việc quan trọng hơn hết là nghiên cứu Huyết Phân Thân, cho nên Lý Hiên kiếm cái cớ rồi rời đi.
Chờ Lý Hiên rời đi không lâu.
Vừa giúp phụ thân Lục Uyên băng bó vết thương, Lục Trường Sinh vừa hỏi: "Phụ thân, lời của Sư phụ nói có đúng là thật không? Con thật sự có thiên phú Tuyệt phẩm, thật sự có mệnh cách bất phàm sao?"
“Chuyện này ... Ta cũng không rõ.” Lục Uyên lắc đầu nói.
Hắn nhờ người đến khảo nghiệm Lục Trường Sinh, kết quả hắn nói là do thể chất quá kém, không có thiên phú học võ.
Nhưng bây giờ.
Lý Hiên lại cho rằng Lục Trường Sinh có tài võ nghệ, tư chất siêu phàm, chuyện này thật sự là làm hắn không thể tin được, Lục Uyên đương nhiên có chút nghi hoặc.
"Thì ra là vậy, ta đã biết."
Lục Trường Sinh có chút thất vọng, hắn rất muốn biết chuyện này có đúng là thật hay không, nhưng đáng tiếc ngay cả phụ thân hắn cũng không thể biết được.
Bất đắc dĩ, Lục Trường Sinh chỉ có thể chờ đợi tương lai để nghiệm chứng tất cả những điều này.
"Phụ thân, ta đi lấy nước."
Thấy hồ lô đựng nước hết sạch, Lục Trường Sinh nói gì đó với phụ thân hắn rồi đi về phía con suối bên cạnh sơn cốc.
Ở nơi đó an toàn, khoảng cách cũng gần nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Chờ hắn đến bên dòng suối nhỏ lấy nước, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.
"Tiểu tử, ngươi xác thực là có thiên phú Tuyệt phẩm."
“Ai?” Lục Trường Sinh đột nhiên đứng lên, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Đừng lo lắng, ta ở trong chiếc nhẫn của ngươi, ngươi có thể gọi ta là Hắc Hoàng.” Giọng nói như cũ lại vang lên, trực tiếp truyền vào tai Lục Trường Sinh.
Thanh âm như vậy khiến Lục Trường Sinh nghi hoặc vô cùng, cảm thấy lão già này không đơn giản, đồng thời nhịn không được không khỏi hỏi.
"Ta ... ta thực sự có thiên phú Tuyệt phẩm sao?"
"Đúng vậy, là vô cùng đáng sợ Tuyệt phẩm thiên phú. Vốn dĩ ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng không ngờ lại có người đi trước ta một bước. Ta không thể nhìn thấu người đó." Giọng nói lại vang lên.
"Không thể nhìn thấu được? Ngài là đang nói sư tôn?" Lục Trường Sinh lại nói.
“Đúng vậy, thực lực sư tôn Lý Hiên của ngươi nhìn qua rất bình thường, chỉ là Luyện thể tầng bảy, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua lại có thể thấy được tư chất của ngươi, cũng thấy được mệnh cách của ngươi phi phàm.
Phải biết rằng ngay cả ta cũng phải mất nhiều năm, phải dùng năng lực to lớn để biết rằng mệnh của bạn là bất phàm
Nhưng sư phụ của ngươi có thể nhìn thấy nó trong nháy mắt, điều này thật là bất khả tư nghị!". Giọng nói già nua tràn đầy nghiêm nghị lại lần nữa đáp.