Quyển 2 - Chương 3

Trường An, Thái Minh cung.

Hạ Tử Mặc hắt xì một cái, nhận lấy chén thuốc Tiểu Ngọc đưa tới.

Hạ Tử Mặc cau mày đẩy chén thuốc ra xa, không muốn uống. Tiểu Ngọc nói: "Chủ tử, Thái y nói người nhất định phải uống."

"Thời tiết Trường An càng ngày càng lạnh." Dù trong phòng đốt đến hai lò sưởi, Hạ Tử Mặc vẫn cảm thấy lạnh thấu. Viên Tinh Dã vừa đi thì hôm sau nàng liền bị bệnh, vì không muốn để ai biết nên nàng vẫn kéo dài không truyền Thái y.

Nào có biết chỉ là bị cảm lạnh đơn giản nhưng lại biến thành phong hàn. Mấy ngày kế tiếp bệnh càng thêm nặng. Sắp đến tết, cả hậu cung đều vui mừng, dù là cung nữ hay phi tử cũng đều bắt đầu ăn diện cho bản thân. Trong toàn bộ hậu cung, nơi yên tĩnh nhất chính là Trường Xuân cung.

Hạ Tử Mặc uống thuốc xong, định chợp mắt một hồi, Tiểu Ngọc nhẹ nhàng lui xuống. Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Tử Mặc nghĩ là Tiểu Ngọc, lên tiếng kêu vào.

"Tham kiến Hạ tài nhân."

Hạ Tử Mặc ngẩng đầu, phát hiện người đứng trước mặt nàng là Lạc Nhạn. Đây là lần đầu tiên nàng gặp Lạc Nhạn sau khi Viên Tinh Dã đi hơn mười ngày qua.

"Sao ngươi lại đến đây?" Hạ Tử Mặc giật mình, không phải Lạc Nhạn vẫn ở trong quân sao? Nàng còn biết ngày mai Lạc Nhạn phải mang binh đi. Nàng nhìn bên ngoài một chút, phát hiện không ai biết Lạc Nhạn đến, nói vậy là lén lút đến đây.

"Là Tướng quân để ta đưa cho Hạ tài nhân một thứ." Lạc Nhạn nói. Lấy từ trong người ra một chiếc hộp gỗ đàn hương tử. "Tướng quân nói hôm nay là sinh nhật của tài nhân, dặn ta hôm nay đem món đồ này đến giao cho tài nhân."

Hạ Tử Mặc đầu tiên sững sờ, sau đó khóe miệng cong lên mỉm cười. Nhận lấy chiếc hộp trong tay Lạc Nhạn, nhưng không vội mở ra. "Làm phiền."

"Ngày mai ta phải rời kinh, tài nhân bảo trọng. Tướng quân để hai thân binh của người là Viên Bắc và Viên Tây ở lại, nếu tài nhân có việc có thể tìm họ." Lạc Nhạn nói.

"Đa tạ." Hạ Tử Mặc cười nói. Lạc Nhạn liền rời khỏi. Lạc Nhạn vừa đi, Hạ Tử Mặc mới vội vã mở hộp ra. Bên trong là một hầu bao, còn có một phong thư. Hạ Tử Mặc xem thư xong, không nhịn được lắc đầu bật cười. Suy nghĩ một chút thả lá thư vào lò lửa thiêu hủy.

Bên ngoài ngàn dặm tại U Châu, Viên Tinh Dã đang ngồi trong quân trướng chờ những người khác, chỉ chốc lát các tướng lĩnh lục tục đến. Ba kẻ bị phạt trượng cũng được người khác dìu vào.

Thấy tất cả mọi người ngồi xuống, Viên Tinh Dã nói, "Đêm qua Bản soái đã nghiên cứu tình báo ở những ngày gần đây, phát hiện tình báo của chúng ta thiếu nghiêm trọng. Người nào chịu trách nhiệm thám báo và tình báo của quân ta?"

"Nguyên soái, là ta!" Người nói chuyện ngồi ở phía sau tất cả mọi người, Viên Tinh Dã đã sớm chú ý đến hắn, vóc dáng hơi nhỏ, da dẻ ngăm đen, tướng mạo có chút âm trầm, nhìn dáng dấp không giống với mọi người.

"Thám báo và tình báo quân Bắc bộ đều do mạt tướng phụ trách, thất trách ban đầu xin Nguyên soái trách phạt."

Viên Tinh Dã gật gù, ra hiệu hắn ngồi xuống.

"Mấy ngày nay phải phái thêm nhiều thám báo đi tìm hiểu, nhất định không thể để Khuyển Nhung có cơ hội đánh lén chúng ta. Trong thành U Châu cần có thám tử của chúng ta, tận lực liên lạc với bọn họ! Bùi tướng quân, quân ta có bao nhiêu thương binh?"

"Nguyên soái, quân ta hiện tại có khoảng mười một vạn, khoảng một vạn thương binh, trong một vạn người này có một nửa bây giờ không thể ra chiến trường."

Viên Tinh Dã gật gù, "Tập họp một vạn người này lại cho Triệu Quảng dẫn dắt, lui về phía sau ba mươi dặm dưỡng thương. Còn lại mười vạn quân vẫn tiếp tục thao luyện."

Mọi người liếc nhìn nhau, đây rõ ràng đang làm chuyện lấy lòng binh sĩ, không ngờ Viên Tinh Dã lại giao cho Triệu Quảng, lẽ nào là vì lấy lòng quân Bắc phương sao? Ngay cả Bùi Thập Viễn cũng khó hiểu, nhưng Triệu Quảng mặt không biến sắc nói: "Vâng."

Mọi người thương nghị một ít chuyện, Bùi Thập Viễn có ý muốn đổi Soái kỳ (ai là Soái thì cờ thêu tên người đó, ảnh muốn dẹp tên ảnh, thay tên Tinh Dã lên ấy mà), Viên Tinh dã ra hiệu cứ thong thả đi, vẫn dùng Soái kỳ trước đây.

Thao luyện mấy ngày, mỗi ngày dưới chính sách ma quỷ của Viên Nam Viên Đông, mỗi người đều có một chút khá lên. Tuy rằng các tướng sĩ buông lời oán hận, nhưng nhìn thấy quân Chinh Tây trước đây cũng cùng huấn luyện chung với mình, lòng háo thắng cũng tăng lên, nên cắn răng tiếp tục kiên trì.

Rất nhanh Viên Tinh Dã tới U Châu đã mười ngày, hôm đó nàng nhận được thư của Lạc Nhạn, mười vạn đại quân đang trên đường đến, phỏng chừng chỉ còn khoảng mười ngày nữa sẽ đến.

Viên Tinh Dã hồi âm kêu mọi người gia tốc hành quân.

Tuy rằng trong quân vẫn là có rất nhiều người không phục Viên Tinh Dã, nhưng mấy ngày nay Viên Tinh Dã thể hiện khá nhiều thủ đoạn đanh thép, mọi người chỉ có thể nhịn không lên tiếng. Để một người phụ nữ cưỡi lên đầu tất cả mọi người, chắc có lẽ đây là nguyên nhân khiến họ không cách nào chịu được.

Viên Tinh Dã mỗi ngày ở quân trướng nghiên cứu chiến lược. Năm ngày sau, có trinh sát báo lại nói khuyển Nhung có động tác, nhưng là điều một phần binh lính trong thành U Châu đi, nhìn hướng đi là trở về Khuyển Nhung. Mỗi ngày liên tục có tình báo, nói Khuyển Nhung triệu hồi tổng cộng bốn vạn quân, trong thành U Châu chỉ còn lại năm vạn.

Thực lực binh sĩ Khuyển Nhung vốn mạnh hơn Đại Khải, cộng với lực lượng thành trì, năm vạn quân thừa sức thủ thành, ý Khuyển Nhung chắc cũng như vậy, qua hai ngày lại triệu hồi hai vạn quân nữa, trong thành U Châu bây giờ chỉ còn lại ba vạn quân.

Khuyển Nhung có ý nghĩ này cũng đúng, chỉ còn lại mấy ngày là qua năm mới, dựa theo thói quen của Đại Khải, đón mừng năm mới sẽ không tiến công.

"Nhổ trại, đến thôn trấn gần nhất." Viên Tinh Dã ra lệnh. Mọi người đều biết Khuyển Nhung chỉ còn dư lại ba vạn quân, những người này chắc chắn sẽ không khởi xướng tổng tiến công. Như vậy mệnh lệnh của Viên Tinh Dã rất rõ ràng là muốn vào thôn trấn đón tết.

Tuy có nghi hoặc, thế nhưng Bùi Thập Viễn vẫn truyền lệnh xuống, chỉ thời gian ngắn trong quân doanh liên tục có không khí vui mừng, dù sao có thể yên bình đón năm mới cũng rất quan trọng. Thôn trấn gần mọi người nhất chính là Vụ Liễu trấn, vào trấn Viên Tinh Dã mệnh lệnh đem những thương binh đã được điều đến hậu phương trước đây quay trở lại.

Vụ Liễu trấn cũng không lớn, bởi vì Khuyển Nhung xâm lấn nên có chút tiêu điều, đại quân đến khiến cho trấn này tăng thêm rất nhiều nhân khí, có mười vạn đại quân ở đây, rõ ràng cư dân trong trấn cũng sung sức hơn nhiều, các cửa hàng trên trấn cũng bắt đầu mở cửa làm ăn.

Viên Tinh Dã hạ lệnh không cho quấy nhiễu dân chúng, sau khi xử quyết mấy tên binh lính quấy nhiễu dân chúng, trong quân cũng không còn dám vi phạm. Nhưng nàng biết đây chỉ là tạm thời lắng xuống. Dù sao ngoại trừ quân Chinh Tây trước đây, các tướng sĩ khác vẫn còn có chút không phục nàng.

Trưởng trấn vốn muốn nhường lại phủ đệ của mình cho Viên Tinh Dã ở, nhưng Viên Tinh Dã khéo léo từ chối, vẫn cùng đại quân ở trong lều bên ngoài thôn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tết nông lịch (là tết nguyên đán) sẽ nhanh chóng đến, trên đường người đến người đi náo nhiệt vô cùng, Viên Tinh Dã đứng trên sườn núi cách quân trướng không xa, từ xa có một điểm đen bay rất nhanh về phía nàng, điểm đen đó nhanh chóng bay đến trước người nàng, là một con hùng ưng to lớn.

Đó là lúc Lạc Nhạn còn ở trong quân Chinh Tây làm thám báo đã huấn luyện nó, cũng không mang nó vào cung. Hùng ưng trên không trung kêu to vài tiếng, sau đó đáp xuống vai Viên Tinh Dã. Nàng lấy trên chân hùng ưng ra một ống sáp tròn bịt kín, bóp ra, bên trong là bút tích của Lạc Nhạn.

Sau khi Viên Tinh Dã xem xong thì cười một tiếng, ra hiệu Viên Nam ở phía sau cho hùng ưng ăn.

"Thời cơ rốt cục đã đến --- Viên Đông, gọi tất cả tướng lĩnh đến Soáitrướng."

---

Hôm nay lười, nên đến đây thôi :)) sắp đánh U Châu rồi, nên cứ thong thả chờ Viên soái ra trận :))