Quyển 1 - Chương 3

Nhìn thấy Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc đột nhiên mất đi hứng thú đối với yến hội. Hoàng cung này là một lao tù hoa lệ. Yến hội này chính là lời tuyên thệ giam cầm một con hùng ưng vốn có thể giương cánh bay cao.

Tàn tiệc, Hạ Tử Mặc trở lại Hàm Hương Điện. Ngày thứ hai, nàng nghe nói Hoàng thượng cho phép Viên Tinh Dã tự mình lựa chọn cung điện. Đêm đó, Hạ Tử Mặc đang định ngủ, chợt nghe nội thị thông báo, nói Hạ Đế muốn tới Hàm Hương Điện. Hạ Tử Mặc không thể làm gì khác hơn là đứng dậy trang điểm một phen, chưa đầy một khắc, liền nghe tiếng hô "Hoàng thượng giá đáo".

"Tham kiến hoàng thượng." Hạ Tử Mặc chỉ mặc một chiếc áo trong màu nhạt và khoác một tấm lụa mỏng vàng nhạt bên ngoài, để lộ hơn nửa cánh tay. Hạ Đế nâng Hạ Tử Mặc dậy, miệng nói: "Ái phi không cần đa lễ."

Hạ Tử Mặc đứng dậy, cùng ngồi bên cạnh Hạ Đế trên một chiếc ghế dựa mềm. Tiểu Ngọc bưng đến một chén canh mát giải nhiệt, Hạ Tử Mặc vừa hầu hạ Hạ Đế uống canh, vừa nói: "Hoàng thượng muốn ở nơi này qua đêm sao?" Hạ Tử Mặc chỉ là hiếu kỳ, vốn là khi phi tần được Hoàng Đế chọn thẻ bài, sẽ bị mang đến tẩm cung của Hoàng đế, thế nhưng từ trước đến nay Hạ Đế không cho phép bất kỳ phi tần nào tiến vào tẩm cung của hắn. Sẽ không phải là trong tẩm cung có giấu bí mật gì chứ? Nàng có một chút suy nghĩ không tốt.

"Đã đến nơi này của ái phí thì lý gì lại rời đi?" Hạ Đế mỉm cười. Hạ Tử Mặc đứng dậy, "Vậy thần thϊếp đi điểm hương." Hạ Tử Mặc không thích hương liệu, thường thì chỉ khi nào Hạ Đế đến nàng mới đốt một chút hương an thần thanh đạm. Nàng biết Hạ Đế đến nơi này vì để nàng an tâm, nàng cười nhạt, nếu là người khác thì có thể sẽ vì một chút ân sủng đó mà phấn khởi, thế nhưng nàng cảm thấy mệt mỏi.

Nghĩ đến Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc đột nhiên muốn biết người kia vào lúc này đang làm gì?

Tại một góc Thái Minh cung, tên là Lạc Hà cung, nơi này vị trí hẻo lánh cách xa chính cung. Cấp bậc thấp đến mức khi chưa được làm tần phi thì không thể ở nơi này, nhưng làm tần phi thì đều không thích nơi này, thế nên một cung điện to lớn không một người ở lại, qua lâu ngày cỏ dại đã mọc um tùm. Dần dần mọi người đều quên đi nơi này, mãi cho đến tận khi Viên Tinh Dã đến, nàng đã hỏi Hạ Đế để nơi này làm tẩm cung của mình. Hạ Đế cũng chuẩn, lập tức các thái giám cung nữ lớn nhỏ trong cung bắt đầu chạy trong chạy ngoài. Chỉ đơn giản một việc tu sửa thôi cũng tốn công vô cùng. Trời vừa tối, cũng chỉ có một gian tẩm cung có thể cho người ở. Có điều Viên Tinh Dã cùng mọi người có cái khổ nào chưa từng nếm trải, với việc này cũng không thèm để ý đến.

Viên Tinh Dã cởi hoa phục, chỉ chừa một chiếc áo trong, ở bên trong tẩm cung đọc sách. Khi Lạc Nhạn bưng trà vào chính là nhìn thấy cảnh tượng này.

"Tướng quân, sao không khoác thêm áo." Lạc Nhạn bất đắc dĩ.

"Không sao." Viên Tinh Dã cười nói. "Sao còn chưa nghỉ ngơi?" Lạc Nhạn là phó tướng của nàng, lần này về kinh cùng nàng. Vốn Viên Tinh Dã có ý muốn mọi người ở lại trong quân, thế nhưng Lạc Nhạn lại nói: "Chúng ta sống yên phận ở trong quân bởi vì có Tướng quân, nếu không có Tướng quân thì nữ tử ở trong quân chỉ là có chí mà khó làm, không bằng cùng Tướng quân về kinh, có thêm thân tín bên người cũng tiện chăm sóc."

Lạc Nhạn đặt chén trà xuống, Viên Tinh Dã bưng lên nhấp một ngụm. "Trà trong cung thật tốt hơn nhiều so với trong quân."

"Vừa nãy Hoàng thượng đưa tới rất nhiều ban thưởng, những lá trà này ta nghĩ Tướng quân sẽ thích, vừa hay Hoàng thượng cũng đưa tới không ít, ta dự định qua vài ngày nữa sẽ sai người đưa đến cho Mục tướng quân một ít."

Mục tướng quân là lão tướng tiếp nhận mười vạn quân Tây Bắc còn lại, cũng chính là ông lão đi đầu chúng tướng quân trong yến hội, xưa nay ông vẫn có giao tình thâm sâu với Viên gia. Viên Tinh Dã nghe nói cũng chỉ gật đầu, Lạc Nhạn cũng là quân sư của nàng, làm việc luôn ổn thỏa, cũng sẽ không có sơ suất gì. Tuy rằng luôn cấm hậu cung dính dáng đến trên triều, thế nhưng Hạ Đế cũng sẽ không quá để ý đến nàng có một chút liên hệ gì với trong quân. Dù sao bây giờ nàng cũng không có cha mẹ hay gia tộc để dựa vào.

Ngày thứ hai, công trình tu sửa vẫn tiếp diễn, cỏ dại trong đình viện đã được nhổ sạch, dịch trì vốn bốc mùi hôi cũng trở nên rực rỡ, thay toàn bộ nước, cũng đem đến một vài đóa hoa sen vừa nở rộ. Tên cung điện cũng được Hạ Đế đổi thành Trường Xuân cung, ngày hôm ấy, Viên Tinh Dã còn một vài nghi thức sắc phong phải hoàn thành, liền vội vàng ăn qua loa bữa sáng.

Cấp bậc Mỹ nhân không cao, lễ nghi cũng khá là đơn giản, thế nhưng vẫn phải ròng rã một ngày mới hoàn thành. Sau chạng vạng, khi Viên Tinh Dã trở lại tẩm cung thì Hạ Đế cũng ban thưởng đến một vài món, các phi tần khác đưa đến cũng không ít. Lạc Nhạn phân ra một chút lễ vật, thu dọn xong rồi mới đem lễ vật khác đến. Còn lại tỉ mỉ lập thành danh sách.

Ngày thứ hai, đầu tiên Viên Tinh Dã đi thỉnh an thái hậu, sau đó là hoàng hậu và một vài phi tần khác. Bởi vì thân phận nàng đặc thù, thái hậu cũng tỏ vẻ ôn hòa với nàng, các phi tần khác cũng không dám nói thêm gì, một ngày trôi qua thuận lợi. Qua mấy ngày thì Trường Xuân điện cũng tu sửa xong, Hạ Đế cũng không đến, thế nhưng ngày nào cũng có ban thưởng.

Sau năm ngày, Trường Xuân cung đã tu sửa hoàn thành, đêm đó Hạ Đế giá lâm nơi này. Đối với Hạ Đế, Viên Tinh Dã chống cự, nàng vốn cho là chính mình sẽ gả cho một hán tử trong quân, hoặc là một kẻ thô lỗ, cũng nghĩ tới chính mình có lẽ suốt đời sẽ không lấy chồng, thế nhưng không nghĩ tới chính là phụ thân vừa chết, nàng liền tiến cung.

Hạ Đế muốn quân quyền, nàng biết. Hạ Đế muốn mượn nàng lung lạc lòng người, nàng cũng biết. Nhưng nàng không nghĩ tới bản thân mình lại không có một chút cơ hội phản kháng nào.

Sau khi tiến cung, có thể nói Hạ Đế đối xử với nàng rất tốt, cái gì cũng tùy theo ý nàng, thế nhưng nàng biết điều này chỉ là nhất thời mà thôi. Chờ khi tất cả mọi người đều quên Viên Lạc, quên Viên Tinh Dã. Quên quân Tây Bắc, như vậy nàng cũng chỉ là một tiểu tần phi không quyền không thế tranh sủng trong hậu cung. Tất cả ban ân của hôm nay, đều biến thành độc dược của ngày mai.

Nàng chống cự Hạ Đế, dù cho Hạ Đế đã hết mức ôn tồn, nàng vẫn chống cự.

Lúc Hạ Đế thúc dậy nàng cũng dậy đưa tiễn, ăn mọt bữa sáng luyện một hồi kiếm, đây là thói quen trong quân, sau đó thì ngồi trong sân đọc sách. Mặt trời dần lên cao, thời tiết sẽ nhanh chóng nóng lên. Nội thị cùng cung nữ đem khối băng đến phía dưới tàng cây cho Viên Tinh Dã giải nhiệt.

Sau giờ ngọ, Hạ Đế lại ban thưởng đến một vài thứ, Viên Tinh Dã gọi Lạc Nhạn thu dọn, còn mình đọc sách, nhưng nàng có hơi mơ hồ không hiểu.

Coi như là vì lôi kéo lòng người, nhưng Hạ Đế lại ban thưởng nhiều lần như vậy thì hết sức kỳ lạ. Ngay lúc nàng còn chưa hiểu, thì truyền đến tiếng hô lớn của nội thị "Hoàng thượng giá lâm."

Viên Tinh Dã vội vàng đứng dậy khom người bái.

"Trẫm phê tấu chương xong liền muốn đến xem một chút, ở đã quen chưa?"

"Rất tốt." Viên Tinh Dã nói. Hạ Đế cũng ngồi lên ghế đá dưới tàng cây, Viên Tinh Dã cẩn thận quan sát Hạ Đế một phen, tuy rằng Hạ Đế đã ngoài bốn mươi, thé nhưng bảo dưỡng rất tốt. Ngón tay dài nhỏ có vết chai xem ra cũng là do quanh năm luyện võ mà ra. Khuôn mặt tuấn lãng, lúc này không mặc triều phục, chỉ một thân thường phục.

"Ở trong cung đã quen chưa?" Hạ Đế hỏi.

Viên Tinh Dã cũng không biết Hạ Đế có ý gì, chẳng lẽ đến đây để nói chuyện phiếm với nàng sao? "Bệ hạ nhọc lòng, Tinh Dã ở trong cung rất tốt."

Hạ Đế khẽ mỉm cười. "Viên gia các người đời đời trung lương, hiện tại chỉ còn một mình nàng, trẫm cũng vô cùng đau lòng. Nhớ năm đó khi Trẫm vẫn là thái tử, còn có tình nghĩa quân thần với ca ca của nàng."

"Tinh Dã nghe ca ca đề cập tới." Viên Tinh Dã nói. "Năm đó khi Bệ hạ vẫn là thái tử, ca ca đã từng làm thư đồng của Bệ hạ."

Hạ Đế mỉm cười, "Sau đó ca ca nàng ra chiến trường, không ngờ bị mai phục, Trẫm vô cùng đau lòng. Hắn là một viên tướng tài. Lúc đó tiên hoàng cũng hạ chỉ đem hậu táng."

Ca ca của Viên Tinh Dã, Viên Thần Dã hơn nàng nhiều tuổi, năm đó lúc ca ca nàng tạ thế, nàng vẫn còn nhỏ, vì lẽ đó mà không có quá nhiều hồi ức. Có điều nàng nhớ rõ thời điểm ca ca nàng chết quả thật được ban ân thâm hậu.

Nói chuyện với Hạ Đế một hồi, Hạ Đế cùng dùngcơm tối với nàng, đương nhiên đêm cũng ở lại.