Quyển 1 - Chương 20

Trở lại hậu cung, Hạ Tử Mặc tìm lý do rời đi. Hoàng hậu cùng Đức Phi vào hậu cung. Sắc mặt Hoàng hậu không yên, nàng nhìn về Đức phi đang có sắc mặt tái nhợt, đi qua đi lại vài vòng trong điện. "Đức Phi, ngươi nói cho Bổn cung nghe, phải ngươi hay không?"

Đức Phi kinh hãi, không kịp nhớ cái gì là lễ nghi tư thái, lập tức quỳ gối trước mặt Hoàng hậu. "Hoàng hậu, người cũng biết ta, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy." Đức Phi không có làm, bản thân nàng tự nhiên là biết, thế nhưng dựa theo những gì Đới Hữu Niên nói, nàng là hiềm nghi lớn nhất.

Thuốc dùng để giữ khách, vậy thì phi tử muốn giữ lại Hoàng thượng, tự nhiên là người không được sủng ái. Tất cả mọi người đều sẽ nghĩ đến thái độ của Hoàng thượng đối với Đức phi trước và sau không giống, nhưng vậy mũi giáo rất dễ dàng chuyển về phía nàng.

Đối với Đức Phi, hoàng hậu tự nhiên hiểu rõ, nàng xưa nay trầm ổn, làm người cẩn thận. Bằng không cũng không để nàng ở vị trí Đức Phi an ổn nhiều năm như vậy.

Hoàng hậu ngồi ở trên ghế dựa mềm, bóp cái trán có chút đau. "Vậy ngươi nói cho Bổn cung, đây là chuyện gì?" Hoàng thượng trúng độc, hơn nữa là do dùng quá liều, nghĩ đến tháng ngày, nơi Hạ Đế ngủ lại nhiều nhất chính là Vân Hi cung của Đức phi và Hàm Hương điện của Hạ Tử Mặc. Hai người kia cũng là hiềm nghi to lớn nhất. Thế nhưng Hạ Tử Mặc xưa nay được sủng ái, hiềm nghi tự nhiên nhỏ hơn rất nhiều.

Trong lòng Hoàng hậu, nàng vẫn tin Đức phi hơn Hạ Tử Mặc, dù sao ngày tháng lâu dài, dù con chó con mèo cũng có cảm tình, Đức phi là một trong tứ phi, nếu thiếu đi Đức phi, vậy ở hậu cung chỉ còn lại một mình nàng. Huống hồ nếu Đức phi có chuyện, như vậy nàng cũng không thoát khỏi liên quan.

Đức Phi đứng dậy, "Tỷ tỷ, nói không chừng lại là âm mưu của Lý quý phi, nàng ta vì được sủng cũng có khả năng hạ độc." Hoàng hậu gật đầu. "Rất có thể nàng ta mua chuộc người trong cung, ngươi mau quay về, nhìn trong cung xem có gì bất thường không." Đức phi gật đầu tán thành, nhanh chóng rời khỏi hậu cung.

Hoàng hậu để Đức Phi mau mau rời đi cũng mang hàm nghĩ sợ dẫn lửa thiêu thân. Nếu là bình thường gϊếŧ chết cung nữ phi tần thì thôi, bây giờ là Hoàng thượng bị hại, hơn nữa chúng đại thần đều biết việc này, đã là chuyện tuyệt không thể hòa giải, lúc này Đức phi là hiềm nghi lớn nhất, nếu Đức phi ở lại càng lâu, càng để người ta dễ nắm được cán.

Sau khi Đức Phi rời khỏi, liền nhanh chóng nghĩ đến ẩn ý việc Hoàng hậu kêu mình đi mau, không khỏi có chút đau lòng. Nàng biết mình rất có khả năng rơi vào âm mưu của người khác, nhưng nàng mọi ngày cẩn thận, như vậy vấn đề là ở đâu?

Đức Phi nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối mấy lần, đơn giản là chuyện mình và Viên Tinh Dã bất hòa, và kết giao với Hạ Tử Mặc. Nhớ tới Hạ Tử Mặc, Đức Phi đột nhiên nghĩ, nếu là mình bỏ mạng, như vậy liệu vị trí Đức Phi có lọt vào tay Hạ Tử Mặc? Càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Đức Phi phát lạnh cả người, sau khi trở về Vân Hi cung hận không thể lập tức kêu gọi mọi người tìm kiếm, nhìn xem có món đồ bất minh nào trong cung không, nhưng lại sợ bị mọi người nói là hủy thi diệt tích, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại, gọi tâm phúc đến tìm khắp nơi.

Vu oan hãm hại trong hậu cung vốn chẳng phải chuyện xa lạ gì, Đức Phi có cảm giác mình đang bị người nhắm vào, nàng không thể làm gì khác hơn là an ủi chính mình, chỉ là mình quá đa nghi mà thôi, có thể chưa biết chừng là không có chuyện gì xảy ra.

Trong lúc đang nôn nóng, cung nữ báo có Hạ tài nhân đến thăm. Vào lúc này Đức phi đã sinh ra nghi ngờ Hạ Tử Mặc, thế nhưng nàng cũng biết vào lúc này tốt nhất vẫn không nên nói gì thì tốt hơn, cho nên Hạ Tử Mặc đột nhiên đến khiến nàng kinh ngạc, nhưng cũng không thể từ chối gặp để Hạ Tử Mặc ở ngoài cửa.

Hạ Tử Mặc ngồi đối diện Đức Phi, nhìn Đức Phi không rõ vô tình hay cố ý khuấy chung trà trong tay. "Tỷ tỷ, ta tới là vì chuyện Hoàng thượng trúng độc." Hạ Tử Mặc trầm mặc một chút, đi thẳng vào vấn đề hỏi. "Ta cũng không sợ tỷ tỷ trách ta nhiều chuyện, có phải là Hoàng hậu nương nương để tỷ tỷ --- "

Lúc Hạ Tử Mặc mới vừa mở miệng, Đức Phi còn đang cười lạnh trong lòng, nhưng sau khi nghe nửa câu đã biến thành mồ hôi lạnh. Nàng nhìn ánh mắt lo lắng của Hạ Tử Mặc, lòng hốt hoảng.

Không sai, nếu nàng là người hạ độc, như vậy rất nhiều người đều sẽ cho rằng là chỉ thị của Hoàng hậu, chí ít cũng không thể thoát khỏi liên quan đến Hoàng hậu, như vậy Hạ Tử Mặc thân đứng về phe của Hoàng hậu cũng sẽ bị liên lụy, lấy tài trí của Hạ Tử Mặc, tuyệt đối sẽ không dùng chuyện này làm mục đích để lên vị trí Đức phi, huống hồ nàng chỉ là một tài nhân, vị trí Đức phi dù sao cũng không đến lượt nàng. (Editor: Ai thèm vị trí Đức phi của Hạ Đế, người ta là Hoàng hậu của Viên Đế mà!!!)

Nghĩ thông suốt điểm này, thái độ của Đức Phi đối với Hạ Tử Mặc trở nên tốt hơn rất nhiều, tuy rằng bởi vì chuyện này khiến tâm trạng nàng rất kém, thê nhưng tốt xấu gì cũng không thể làm mặt lạnh.

"Bổn cung tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, tuy rằng hiện tại Bổn cung là hiềm nghi to lớn nhất, thế nhưng thanh giả tự thanh, Bổn cung tin tưởng cuối cùng nhất định có thể tìm được kẻ hạ độc thật sự." Đức Phi nói. Hạ Tử Mặc gật đầu tán thành.

"Tỷ tỷ, việc này nhất định là quỷ kế của đám người Lý quý phi, muội muội cảm thấy ---" Hạ Tử Mặc có chút do dự.

"Muội muội cứ nói đừng ngại --- "

"Việc này có lẽ không thoát khỏi liên quan đến Viên tài nhân."

Đức Phi giật mình, tuyệt đối không tin lời một phía, thế nhưng vừa rồi nàng có nghĩ đến Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc là mối nghi lớn nhất, bây giờ loại trừ Hạ Tử Mặc, chỉ còn Viên Tinh Dã. Lời Hạ Tử Mặc nói không mưu mà hợp với nàng, trong lòng nàng cũng thầm chắc chắn do Viên Tinh Dã gây nên.

"Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai thứ khả nghi nhất."

"Là cái gì?" Đức Phi hỏi.

"Son phấn Viên tài nhân đưa cho tỷ tỷ."

Cẩn thận nhớ lại, trước đây sau khi Viên Tinh Dã đưa cho nàng mấy thứ đó, Hạ Đế mới bắt đầu quay lại Vân Hi cung. Đức phi đi tìm ngự y, ngự y nói không có vấn đề nàng mới dùng, bây giờ nghĩ lại, hai thứ đồ này đúng là khả nghi nhất. Đức Phi sai người đem nó ra.

Hậu cung sử dụng, dù chỉ là cái hộp cũng vô cùng tinh xảo, đồ trong hộp Đức phi đã dùng hơn nửa, Hạ Tử Mặc nhận lấy, cẩn thận ngửi, quả nhiên thơm ngát.

"Tỷ tỷ, trước tiên không bàn đến việc phấn trong hộp này có bất thường hay không, vẫn nên hủy nó càng sớm càng tốt." Hạ Tử Mặc nói.

Đức Phi nghĩ đến việc mình đi tìm ngự y có rất nhiều người đều biết, ngự y nói trong này không có thuốc, lúc này coi như tra ra vật này quỷ dị, cũng không cách nào chứng minh nàng trong sạch. Vẫn nên hủy nó. Liền gật gù.

Hạ Tử Mặc trả đồ lại cho Đức phi, để Vân Lan đem hủy, nào biết Vân Lan vừa cầm lấy, liền nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.

"Kẻ nào dám gây sự ở Vân Hi cung của ta." Đức Phi không yên lòng, giọng điệu khác với lúc thường rất nhiều. Chỉ thấy có rất nhiều vệ binh từ ngoài vào, cầm đầu là một hoạn quan.

Đức Phi cùng Hạ Tử Mặc đều biết kẻ này, một trong những tổng quản dưới trướng Trương Bình, tên là Hoắc Khải, chính là Tổng quản hậu cung khi Nguyên Đế còn tại vị, sau khi Nguyên Đế băng hà liền từ chức Tổng quản. Tuy rằng bây giờ chỉ là một chức vị nhàn hạ, thế nhưng thường ngày coi nhưng Hoàng hậu nhìn thấy Hoắc Khải cũng phải nhường ba phần lễ.

Hoắc Khải tuy là hoạn quan, thế nhưng tính cách cương liệt, vì Nguyên Đế thưởng thức điểm này của hắn, mới giữ hắn bên người. Các đại thần đối với Hoắc Khải cũng không giống các hoạn quan khác, có chút tôn trọng. Hôm nay nhìn thấy Hoắc Khải, lòng bất an của Đức phi càng sâu. Nàng che mặt cười nói: "Hoắc công công đến đây có ý gì?"

"Truyền khẩu dụ của Bệ hạ, kiểm tra từng cung điện." Hoắc Khải thản nhiên nói, vệ binh từ phía sau vọt vào chính điện Vân Hi cung. Tuy trong Đức phi căm hận, nhưng trên mặt không thể không nở nụ cười. Hoắc Khải với vẻ mặt không cảm xúc đứng một bên, chờ đợi kết quả. Hạ Tử Mặc cũng lôi kéo Đức Phi chờ ở một bên.

Chốc lát, thì có vệ binh từ bên trong đi ra, người người đều báo lại không có gì khả nghi, Đức phi an tâm một chút, vào lúc này đột nhiên Hoắc Khải chú ý đến Vân Lan.

Vân Lan đứng ở đó lại có chút không tự nhiên, tay vẫn giấu trong tay áo, Hoắc Khải đi tới, ra hiệu vệ binh phía sau kéo tay Vân Lan ra. Vân Lan kinh ngạc thốt lên, son phấn trong tay rơi xuống đất.

Vệ binh phía sau Hoắc Khải nhặt lên, đưa cho Hoắc Khải. Hoắc Khải tự nhiên nhận ra đây là son phấn, trong mắt lộ ra nghi ngờ. "Gọi Thái y đến." Phía sau có hai tên vệ binh khom người lĩnh mệnh. Hắn thậm chí còn không đi thẩm vấn Vân Lan, cũng không có hỏi dò những người khác.

Chỉ là nhìn khí độ tư thế của Hoắc Khải, liền biết tuyệt đối không có hoạn quan bình thường nào sánh được với hắn, xem vệ binh phía sau liền vô cùng cung kính hắn thì biết. Hạ Tử Mặc giữ vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra nửa phân thấp thỏm trong lòng.

Chỉ thiếu chút nữa... cách giấc mộng của người ấy, chỉ còn một bước cuối cùng...

Hoắc Khải sai vệ binh tìm kiếm ở Vân Hi cung lần nữa, tự bản thân hắn cũng đi vào tẩm cung Đức phi. Nhìn sơ qua, không phát hiện có gì khả nghi, đột nhiên hắn nhìn thấy trên bàn trang điểm có một hầu bao màu xanh lục.

Nguyên nhân hắn chú ý đến hầu bao này không phải có gì đặc biệt, mà bởi vì Đức phi sử dụng sắc hồng làm chủ đạo, hầu bao màu xanh lục đặc biệt chói mắt. Nói nằm lặng yên giữa đống đồ, thiết kế tỉ mỉ, đặc biệt đáng chú ý.

Hoắc Khải cầm lấy hầu bao, vừa ngửi thử. Hắn không tinh thông hương liệu, nhưng cũng biết mùi thơm này đặc biệt đi làm lòng người, coi như là người như hắn cũng có chút say mê. Cùng với mùi thơm từ son phấn lúc nãy có chút tương tự.

Hoắc Khải sững sờ một hồi, hắn nhanh chóng khép lại hầu bao, chỉ huy vệ đội tiếp tục lục soát.

Thái y đến rất nhanh, lúc này đến đương nhiên không phải Đới Hữu Niên, mà lại một thái y tương đối trẻ, hắn cầm lấy son phấn ngửi một chút, lại bóc một chút son phấn lên hai ngón tay ma sát một cái, có chút do dự không quyết. Hoắc Khải thấy vậy, cầm hầu bao trong tay đưa tới.

Lúc Thái y nhận lấy hầu bao, đầu có chút mê hoặc,nhưng sau khi mở ra nghe mùi hương bên trong tỏa ra liền biến sắc. Hắn đổ hươngliệu trong túi ra, cẩn thận nghiên cứu chốc lát, mới nói: " Hoắc công công, đâylà... đây là... 'say mê'..."

-------

Mọi chuyện rời rạc ở mấy chương trước mà Tinh Dã và Tử Mặc làm đã dần được xâu chuỗi lại kể từ chương này, bắt đầu thấy dễ hiểu hơn rồi đó!!!