Lại nói, thời gian ta xuyên qua cũng thật khéo. Lúc này nguyên thân vừa dựa vào đại tướng quân Trịnh Du, đang chuẩn bị tìm đường chết.
Trong sách, trên triều đình chủ yếu chia làm hai phái, phái Bảo Hoàng và phái Tân Chính, còn có phái trung gian không được sủng ái, không đề cập tới cũng được.
Phái Tân Chính ủng hộ Nạp Lan Cẩn, chủ trương huỷ bỏ Nữ Đế đỡ nhϊếp chính vương thượng vị; phái Bảo Hoàng thì mặt ngoài ủng hộ Nữ Đế Nạp Lan Hoan, thật ra là chân chính ủng hộ đại tướng quân Trịnh Du.
Trịnh Du từng bị nguyên thân vũ nhục, cho nên hận nguyên thân thấu xương. Nếu không, sau này phái Bảo Hoàng ám sát Nạp Lan Cẩn đoạt được chính quyền ngắn ngủi, chuyện đầu tiên Trịnh Du làm chính là cầm tù nguyên thân trong lao tối, ngày đêm tra tấn. Nguyên chủ vốn trúng độc, thân thể yếu đuối, chờ Nạp Lan Cẩn trở lại triều đình tìm được nàng, độc trong cơ thể nàng đã xâm nhập đến ngũ tạng, mấy ngày sau đã bỏ mạng.
Mỗi lần nghĩ đến kết cục của nguyên thân, ta liền hận không thể đứng lên đánh một bộ Thái Cực Quyền nữa. Mặc dù bây giờ ta còn chưa biết độc này phát tác sẽ có tư vị gì, nhưng chỉ riêng chuyện cầm tù ngược đãi này đã rất không tốt với thân thể rồi.
Có điều, nói tới nói lui, hai người kia đều không phải đèn đã cạn dầu. Nếu muốn giữ mạng sống trong tay bọn họ, ta phải học được cách bưng nước rót trà, lại phải xem xét thời thế, ôm chặt đùi nam chính.
Nghĩ như vậy, ta đang định quỳ liếʍ biểu thị lòng trung tâm với Nạp Lan Cẩn, còn đối với Trịnh Du, phải dùng sách lược bên ngoài hỗ trợ sau lưng ngáng chân tác chiến.
Cứ như vậy, ta dã tâm bừng bừng trở về cung điện, còn chưa kịp vỗ mông ngựa Nạp Lan Cẩn, đã được an trí tại bên cạnh điện Càn Khâm mà các đời Nữ Đế đều ở...
... Một cái điện nhỏ rách nát.
Đáng hận hơn là, cách cái điện nhỏ rách nát của ta mấy trăm mét, một tòa cung điện tráng lệ, điêu long họa phượng của nhϊếp chính vương không coi ai ra gì đứng ở đó, giống như đang cười nhạo ta nghèo rớt mùng tơi.
Xem ra cái đùi Nạp Lan Cẩn này hiểu lầm ta rất sâu, nhất định phải chầm chậm mưu toan.
Ta muốn nói đạo lý với hắn, "A Cẩn là nhϊếp chính vương tôn quý của Đại Tống, sao có thể ở trong cung điện chật chội như vậy được?"
Hay là để cho ta ở đi? Cầu xin đó.
Nạp Lan Cẩn khép lại cổ áo lông chồn, không nhanh không chậm nói, "Hoàng tỷ ở bên ngoài nhiều năm, tự nhiên không biết luật lệ của Đại Tống ta đã thay đổi rồi, phàm Nữ Đế chưa nạp hậu cung, nhϊếp chính vương sẽ ở tạm trong cung, giải quyết chính sự phân ưu với Hoàng đế."
"...Luật lệ ra lúc nào vậy?"
Nạp Lan Cẩn cười như gió xuân, "Vừa mới."
?
Móa nó!
Ta chịu nhục nuốt xuống cơn giận này.
"Chẳng lẽ hoàng tỷ đã có người ngưỡng mộ trong lòng, muốn đuổi A Cẩn đi?"
"Làm sao có thể!"
Ta giống như bị người đạp trúng đuôi, "Nam nhân? Bà cụ sát vách nhà ta sống đến một trăm tuổi rồi, ngươi có biết bí quyết trường thọ của bà ấy là gì không?"
"Là cái gì?" Nạp Lan Cẩn nhíu mày.
Ta nhẹ màng mỉm cười, "Đừng đυ.ng vào nam nhân."
"... Những năm này, hoàng tỷ đã... Thay đổi rất nhiều."
Nạp Lan Cẩn nói một câu tối nghĩa không rõ đánh giá ta, tay phải thú vị vỗ về chơi đùa cái nhẫn ngọc trên ngón giữa.
Đúng vậy, nguyên thân là người háo sắc.
Trước kia đại tướng quân Trịnh Du đã từng sinh lòng ái mộ nguyên thân, kết quả nguyên thân uống rượu say, lột quần người ta, giở trò chiếm tiện nghi của người ta trước mặt mọi người thì thôi, lại còn cuồng ngôn nói người ta là đồ bất tài, chỉ xứng làm nam sủng của mình. Thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi kiêu căng, đang quan tâm mặt mũi, bị người trong lòng lột quần nhục nhã trước mặt mọi người một phen, nhưng vì đối phương là thái tử mà không thể phát tác...
Cuối cùng, yêu thương ngày xưa đã vặn vẹo thành hận ý ngập trời, nguyên thân cũng phải trả đại giới vì sự háo sắc cuồng vọng lúc trước.
Ta vuốt sợi râu không hề tồn tại, thở dài, "A Cẩn, con người đều sẽ thay đổi. Quá khứ là ta không đúng, nhưng hiện tại ta chỉ muốn làm một người tốt."
"Đương nhiên hoàng tỷ là người tốt." Hắn nhìn ta một cái thật sâu, khóe miệng cong lên ý cười không rõ.
Trong lòng ta hốt hoảng.
Thảm trạng của nữ tử trong kiệu còn rõ mồn một trước mặt, ta không dám làm hành động như con thiêu thân nữa, thành thật dẫn nha hoàn hắn ban cho tiến vào cùng điện rách.
Đợi nửa canh giờ, ta tê dại rồi.
Bị lạnh đến tê dại.
Nạp Lan Cẩn đúng là không phải người, vậy mà ngay cả than lửa cũng không cho ta một chút.
"Tiểu Thúy, giúp ta lấy bọc đồ đến đây."
Nha hoàn đi theo ta tên là Tiểu Thúy, ăn nói ngọt ngào, tay chân chịu khó, cho dù Nữ Hoàng ta xấu xí như thế, nàng ta cũng không có chút ghét bỏ nào.
Được rồi, nàng ta có ghét bỏ.
"Hoàng Thượng, sao ngài còn mở miệng tự xưng ta được, ngài đến đổi giọng xưng là trẫm. Thiên hạ này đều là của ngài, chỉ có loại tiểu nhân hèn hạ như nhϊếp chính vương..."
Ta che miệng nàng ta, "Đã nói rồi, lần sau không cho nói như vậy nữa."
Nói đến cũng thú vị, dưới mí mắt của Nạp Lan Cẩn, cung nữ thϊếp thân phục vụ bên cạnh ta lại là người của phái Bảo Hoàng.
Ta vừa lật túi vừa hỏi, "Nhϊếp chính vương thích cái gì?"
"Hoàng Thượng, ngài quan tâm hắn làm gì?" Tiểu Thúy bĩu môi, đột nhiên ánh mắt lóe lên, "Ta biết rồi, có phải ngài muốn hạ dược hắn không? Cuối cùng ngài cũng nghĩ thông rồi!"
"..."
Trong cung cũng không hạ dược hắn được đâu.
Tương phản, ta còn muốn nịnh bợ hắn, chứng minh ta thật sự không có lòng khác.
Tiểu Thúy chống đầu, đắm chìm trong thế giới của mình, "Nhưng... Đồ tặc tử này không có yêu thích gì, nếu nhất định phải nói, thì chính là thích gϊếŧ người. Mỗi thích khách rơi vào trong tay hắn, đều bị hắn cho ăn Nhuyễn Cốt Tán, sau đó tự tay gϊếŧ chết, đúng là tàn nhẫn đáng hận đến cực điểm!"
Ta nhớ tới nữ tử ngày đó, phun ra một ngụm máu già nói, "Không thể dịu dàng một chút sao?"
"Vậy... Uống trà có tính không? Trước kia tỷ muội chúng ta hạ độc một lần, sau đó chuyện bại lộ, bị gϊếŧ rồi."
"..."
Uống trà đúng không, được.
Ta lấy một cái chén do chính mình nung từ trong bao quần áo ra, lưu luyến không rời. Tiểu Thúy lại giống như bị làm bỏng mắt, "Hoàng Thượng, tại sao trên thế giới này lại có cái chén xấu như vậy chứ?"
Ta:?
Mặc dù dáng dấp của nó chỉ đúng quy củ, nhưng vật liệu nung là ta phí hết tâm tư đào trong núi suối nước nóng, vừa nhẹ vừa giữ ấm, còn giàu các nguyên tố vi lượng, thích hợp nhất với bệnh nhân không còn sống lâu nữa như ta. Lúc đầu ta nung hai cái, một cái để ngâm củ khỉ, một cái ngâm nhân sâm, nếu không phải bất đắc dĩ, ta sẽ không đưa cho hắn đâu.
"Haiz... Hoàng Thượng, ngài cầm thứ xấu xí này đi đâu vậy?"
Ta cầm theo chén dưỡng sinh của mình, cũng không quay đầu lại, "Không cần đi cùng, ta đi tặng lễ vật cho nhϊếp chính vương."
"Sao hoàng tỷ lại tới đây?"
Nạp Lan Cẩn đang ngồi bên cạnh bàn xem sách, tay áo kéo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Áo khoác màu đen đã cởi ra, bên trong mặc trang phục hắc kim mãng, xa xỉ tôn quý.
Thấy hắn không có dáng vẻ muốn đứng dậy, ta cũng không khách khí với hắn, đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi phía dưới án thư của hắn.
"A Cẩn, qua nhiều năm như vậy, mặc dù hoàng tỷ lưu lạc bên ngoài, nhưng lúc nào cũng nhớ đến ngươi. Trước khi hồi cung, ta liền nghĩ những năm này không thể ở bên cạnh ngươi, chiếu cố ngươi, làm bạn với ngươi, vô cùng áy náy, cho nên đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn cho ngươi."
"Cho ta?"
Nạp Lan Cẩn thu sách trong tay lại, mỉm cười, "Vậy nhất định không phải phàm vật."
Ánh mắt ta sáng ngời, "Trên đời này chỉ có hai cái. "
Dưới ánh mắt tràn ngập hứng thú của hắn, ta lấy cái chén giữ ấm từ sau lưng giống như hiến vật quý đưa ra, "Tang tang tang... Chính là cái này."
Hai cái chén xấu xí đặt lên án thư của hắn.
Vẻ mặt hắn ngưng trệ một lát, chợt dời mắt, một lần nữa cầm lấy cuốn sách.
"Ừm, đúng là lễ mọn thật."
Ta vội vàng nhảy dựng lên, "A Cẩn, ngươi đừng ghét bỏ! Đây là cái chén tự tay ta nung đó, khắp thiên hạ không tìm được cái khác đâu, pha trà trong thời gian dài sẽ rất có lợi với thân thể ngươi. "
Nói đến đây, tôi lại thay đổi thành giọng điệu lã chã chực khóc, "Vốn bởi vì trong lòng hoàng tỷ trúng độc lạ đến nay chưa giải, không thể bị lạnh, nên một vị cao nhân thế ngoại đi khắp tứ phương mới dạy ta biện pháp này đó... khụ khụ..."
Ta ngầm bày tỏ như vậy, hắn có thể hiểu đi? Ta dùng chén giữ nhiệt đổi chút hảo cảm, hắn kiếm bộn không lỗ rồi!
"Nếu như vậy, hoàng tỷ vẫn là mang cái chén bảo mệnh này về đi." Hắn không ngẩng đầu lên nói.
Tôi bị hắn nghẹn lại, chưa từ bỏ ý định giả ho khụ khụ vài tiếng, "A Cẩn, trong tay hoàng tỷ chỉ có hai thứ này là trân quý thôi, ngươi đừng chê không nhận nhé?"
Đôi mắt đen như mực của Nạp Lan Cẩn nhìn ta, khóe mắt khẽ cong, "Quả nhiên hoàng tỷ thông minh hơn người."
Mềm không được cứng không xong, Nạp Lan Cẩn, trái tim của ngươi cứng giống như đá vậy.
Nhưng ta biết, biểu diễn còn chưa kết thúc, diễn đến nơi đến chốn mới là tố chất cơ bản của một diễn viên.
"Khụ khụ, được, nếu hoàng tỷ đã cầm thứ mình nâng niu trong lòng tặng người ta, người ta lại không chịu nhận, tâm ý sẽ bị cô phụ, nhưng con người hoàng tỷ bị cô phụ còn ít sao? Quen thuộc rồi."
Vẻ mặt ta ai oán, dừng lại một chút, còn khoa trương lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt.
Nạp Lan Cẩn vẫn không có động tĩnh gì, ta có chút luống cuống.
Sau lưng truyền đến tiếng đồ sứ rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Xong rồi, diễn quá mức, Nạp Lan Cẩn tức giận.
Ta quay người, còn chưa kịp quỳ xuống cầu xin tha thứ, lại thấy Nạp Lan Cẩn nhìn chằm chằm mảnh vỡ trên đất, chậm rãi nói, "Hoàng tỷ, cái chén của A Cẩn vỡ rồi."
?
Ta cảnh giác lui về sau một bước, "Không phải ta đυ.ng rơi cái chén kia đâu, ngươi đừng giả vờ bị người ta đυ.ng."
Nạp Lan Cẩn sững sờ, giống như đang ngạc nhiên vì da mặt ta dày.
Ta hết đường chối cãi, liên tiếp lui về phía sau, "Thật sự không phải ta! Ngươi đừng lừa ta, ta thật sự không bồi thường nổi!"
Ta thề, đây là lần đầu tiên trong giọng nói của ta có chút cắn răng nghiến lợi như thế.
"Ý của A Cẩn là, hoàng tỷ có thể đưa chén của mình cho A Cẩn không?"
"A?" Ta ngây người, "Không phải ngươi ghét bỏ không muốn sao?"
Nạp Lan Cẩn đứng dậy đi đến trước mặt ta, thân hình cao lớn và khí thế của người bề trên phát ra, cảm giác vô cùng áp bách.
Hắn hơi cúi người, đôi mắt dài nhỏ mê người, nhìn ta chằm chằm nói, "Ta làm sao dám ghét bỏ cái chén của hoàng tỷ được, chỉ sợ người nhà với nhau lại xa cách, không chịu nổi một tấm chân tình của hoàng tỷ thôi. Nhưng nếu hoàng tỷ đã chân tâm thật ý như thế, vậy thần đệ đành phải thu nhận."
Dù sao dường như vị hoàng tỷ này của hắn cũng đặc biệt chân thành.
Hô hấp của hắn phả trên vành tai ta, vừa tê vừa ngứa.
Ta có chút mất tự nhiên lui về phía sau nửa bước, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, "Khách... Khách khí như vậy làm gì? Chúng ta là tỷ đệ, không phải của ta cũng là của ngươi sao?"
Tròng mắt hắn ngưng trệ một lát, trong cổ tràn ra một tiếng cười khẽ, "Tốt, ta nhớ kỹ."
Kết quả ban đêm Tiểu Thúy liền nghe được tin tức, nói nhϊếp chính vương cầm cái chén của ta nghiệm độc mấy canh giờ, một tiểu thái giám nói một câu "Ngâm trà vô cùng thơm", lập tức bị kéo xuống đánh mười gậy.
Ha ha, lời nói ra thật hay, nhưng đối với ta vẫn cực kỳ đề phòng đó.