Chương 5: Đau lòng
" Có thể giúp tôi? " Dù là lời cầu xin hay đề nghị đi chăng nữa, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kiêng cường kia. Bất cứ ai cũng không có khả năng từ chối.
❤
" Cảm ơn bác sĩ, đã nữa đêm thế này mà lại làm phiền ông. "
" Không sao đâu, cứu người là việc của những người hành nghề y như chúng tôi mà. Vả lại, cô gái à, nếu như cô đưa đứa bé đến chậm hơn một bước. Thì e là chúng tôi cũng không tài nào cứu chữa được, cô làm tốt lắm. "
Vị bác sĩ hiền hậu mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp lễ độ trước mắt mình mà âm thầm tán dương trong đầu.
Thiếu nữ xinh đẹp này thoạt nhìn trông rất trẻ, lại vô cùng hiểu biết.
Ở cô gái này toát ra một hương vị đặc thù, dù thái độ vô cùng biết ơn nhưng thần thái xa cách lại khiến người ta không dám đối diện vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Thế gian có những người như cô gái trẻ ấy thoạt nhìn cũng không phải nhiều.
" Bác sĩ quá lời rồi. "
Tang Họa đạm mạc, lời nói vô cùng khiêm tốn.
❤
Tang Họa lặng lẽ ngồi bên giường, ngắm nhìn khuôn mặc đang say giấc nồng của đứa trẻ ấy, đôi mắt tím nhạt mơ hồ của cô nhu hòa như mùa xuân. Thấy nó khẽ cựa mình, cô vội vàng vỗ về nó.
Yên tĩnh, đưa đứa trẻ một lần nữa trỡ về với giấc ngủ. Đứa trẻ này, khi cô ôm nó lại không cảm thấy một trọng lượng nào cả.
Một cơn gió lạnh len qua khe cửa khẽ thổi qua, bay bay những lọn tóc mai, Tang Họa bất giác rụt người xoa xoa hai bả vai của mình. Quên mất, cả người cô bây giờ ướt nhẹp vì nước mưa.
Mái tóc nâu cũng lách tách vài giọt nước, không tự chủ mà bất giác run lên khe khẽ.
Lạnh quá!! Đột nhiên, một chiếc áo vest được khoác lên đôi vai gầy của cô. Tang Họa kinh ngạc, nhanh chóng xoay người.
Sau đó, lại vô cùng hốt hoảng nhìn người trước mắt, chỉ là thái độ đó đã nhanh chóng được che lấp bởi khuôn mặt lạnh nhạt mỗi ngày.
❤
" Tuyết Hàn Tịch, tôi không nghĩ người chiếu cố chúng tôi lại là anh. "
Ngoài hành lang, không khí mát lạnh tràn vào, mùi thơm của những loài hoa thảo dược tràn trong khoang mũi át đi mùi ete khó chịu.
Tang Họa đứng nép một bên, bình thản tựa vào tường. Nếu như ai có mắt, cũng biết rằng lời nói của cô mang tính đùa cợt.
" Đứa bé ấy, là của ai? "
Không lang mang vòng vo tam quốc. Tuyết Hàn Tịch hắn luôn luôn đi thẳng vào vấn đề.
Và vấn đề ấy, có lẽ cũng chính là vấn đề cấp thiết nhất ngay lúc này.
Tang Họa nghe thế, cũng có hơi ngạc nhiên, Tuyết Hàn Tịch hắn vô cớ lại đi hỏi cô vấn đề này? Quan trọng với hắn ư?
Tên này đột nhiên lại nhiều chuyện lên từ bao giờ vậy. Nhưng nếu hắn muốn biết thì cô cũng sẽ chân thành mà trả lời.
" Tất nhiên không phải của anh "
Lông mày sắc bén khẽ giật, Tuyết Hàn Tịch bất động tích tắc, nhìn Tang Họa.
Đứa trẻ này, chẳng lẽ là của... Nhưng ngay lập tức, cô bồi thêm một câu, lặng lẽ đem suy nghĩ ngu ngốc của anh đá văng ra đầu.
" Lại càng không phải của tôi. "
Có lẽ như Tuyết Hàn Tịch không hề hay biết, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Tang Họa, anh ở trong lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
" Đó là một người quen " lạ ". " Người quen lạ, chắc là vậy rồi.
" Cô thay đổi rồi. "
Không phải một câu hỏi, mà nó chính là câu trả lời từ tận đáy lòng của Tuyết Hàn Tịch.
Điều đó làm cho Tang Họa thoáng tia bở ngỡ nhưng rất nhanh sau đó lại trở về dáng vẻ như thường ngày của mình.
Cô nhún vai, giọng nói bất cần tỏ vẻ không quan tâm.
" Tôi không thay đổi, chỉ là cách sống của tôi thay đổi thôi. Tôi vẫn là Tang Họa của ngày xưa, chỉ là tôi học cách " vứt bỏ " những thứ không phải của mình. " Phải, chính là "vứt bỏ" chứ không phải là "buông tay".
Đó chính là sự kiêu ngạo cuối cùng mà cô dành cho Tang Họa ở kiếp này, Tuyết Hàn Tịch hơi buồn bã. Lại có cảm giác kỳ lạ khó tả những tưởng mình đã bị vứt bỏ ư?
" Cảm ơn anh, vì đã cho tôi đi nhờ xe. Tiền viện phí tôi sẽ trả nhưng không phải là bây giờ. "
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình cũng sẽ phải có lúc mượn tiền của tên nam chính này. Lúc ra khỏi nhà, cô cũng chẳng kịp mang theo bất cứ thứ gì cả.
Cô cũng chỉ có thể nhờ cậy hắn lần này mà thôi. Mà điều đó làm cho Tuyết Hàn Tịch hơi ảo não.
Cô gái này, đang cố tình phủi sạch quan hệ của chúng ta.
" Chỉ là một ít tiền, cô cũng đừng tính toán chi li như vậy. Tôi cũng không phải thiếu tiền, đến cứu một đứa bé mà cũng đòi từ cô. "
Giọng nói anh thể hiện rõ sự bất mãn của mình. Bây giờ, anh không thể biết được trong đầu cô gái này đang nghĩ cái gì nữa.
Nhưng Tang Họa lại không muốn như thế. Cô đã muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ với người đàn ông này, thì cho dù đến một chút liên hệ cuối cùng cô cũng không muốn để lại.
" Tôi không muốn mang nợ với bất kỳ ai. Tất nhiên càng không muốn mang nợ với người ghét mình và đặc biệt là những người tôi cho là không quan trọng. "
❤
Quán bar " Hoàng Cung " nổi tiếng nhất nhì trong giới thương lưu. Là một nơi của những tên công tử tiểu thư ăn chơi, có tiền, có quyền. Vì vậy, mà nơi này chính là không thiếu ba thứ.
Thứ nhất: Tiền
Thứ hai: Gái đẹp
Thứ ba: Du͙© vọиɠ
Những vũ điệu hoang dã, những đôi chân dài miên man, những hành động ám muội bỏng mắt, dưới ánh sáng lập lòe, cuồng nhiệt, táo bạo, kí©ɧ ŧìиɧ, đây chính là thiên đàng ở địa ngục.
Một góc khuất, chai rượu vang của Pháp ngày càng cạn dần.
Một dáng người tuấn mỹ vô trù trong góc khuất lại trở nên vô cùng nổi bật vì bề ngoài của mình.
Một chữ " đẹp " thật sự vẫn không thể nào diễn tả hết.
Chàng trai sở hữu vẻ đẹp vạn người mê, nhân thần căm phẫn hiện đang trong bộ dáng cà lơ phất phơ, người không ra người.
Vậy mà, dáng vẻ quyến rũ như con mèo lười làm bất kỳ ai cũng say mê.
Làn da bạch ngọc như ẩn như hiện dưới chiếc áo sơ mi tháo ba cúc trên. Đột nhiên, một giọng nói cao ngạo vô tình lại hờ hững một lần nữa vang lên bên tai người con trai ấy.
" Tôi nói cho anh biết, Tang Họa tôi lúc trước mặc cho anh chửi bới, đánh đập, khinh bỉ. Không phải vì tôi yếu ớt nhu nhược, cũng không phải vì tôi ngu ngốc hết lần này đến lần khác không phân biệt đúng sai, mà là vì " tôi yêu anh ". Dung Phượng Khuynh, anh nghe cho rõ đây. Từ bây giờ Tang Họa tôi sẽ đối đãi với anh như một người bình thường. Anh nói gì, làm gì thậm chí là yêu ai cũng không liên quan đến tôi. Anh nghe có hiểu không Dung thiếu gia ? "
Đặt mạnh ly rượu xuống mặt bàn, bóp chặt tay lại.
Một vệt nức dài bên mép li khẽ xuất hiện.
Dung Phượng Khuynh khổ sở gục đầu xuống. Rốt cuộc là vì sao? Tang Họa, sao tôi lại cứ luôn nghĩ đến cô.
Lúc trước, Tang Họa không khi nào mà không đeo bám Dung Phượng Khuynh thế nhưng anh lại luôn dùng thái độ bài xích chán ghét cùng khinh bỉ trao cho cô và cũng không tiếc những lời chửi rủa độc địa.
Chỉ vì, cô làm tổn thương Tang Tương đơn thuần thiện lương ấy. Còn bây giờ, thoát khỏi Tang Họa rồi, anh nên vui mới phải?
Nhưng mà, càng nghĩ lại càng không ngờ đến, anh cư nhiên nhớ đến cô ta, nhớ đến phát điên lên được. Không còn cô ấy ngày ngày âm thầm bên cạnh, không còn có người cam chịu lời lẽ buốt giá tâm can từ anh.
Dường như, trong cuộc sống này. Bất giác anh đã quen sự xuất hiện của Tang Họa, mọi lúc mọi nơi. Cho nên, bây giờ không có cô bên cạnh, Dung Phượng Khuynh có cảm giác trống rỗng, chẳng ai có thể lấp đi được.
" Khuynh, chúng ta về thôi. Anh uống say quá rồi. "
Cho dù người ấy có là Tang Tương đi chăng nữa. Tang Tương vẫn trung thành với màu trắng nền nã, nhưng với những đường nét cắt xẻ táo bạo đã khiến cho màu trắng trên người cô ta trở nên tục tiểu, khó chịu.
Khuôn mặt thanh thuần như thiên sứ giáng thế, tựa như đóa Bạch Liên trắng trong như tuyết. Làn da trắng muốt như yêu tinh ẩn hiện dưới những lớp vải mỏng tanh. Dung nhan mỹ lệ, yêu tinh quyến rũ. Lúc này, ai có thể tin được cô ta lại chính là thiên sứ bé nhỏ trong lòng công chúng?
" Cô là ai? "
Dung Phương Khuynh lờ mờ ngóc đầu lên, dung nhan yêu nghiệt đập vào mắt Tang Tương khiến cô ta đột nhiên e lẹ đỏ mặt.
Người con trai trước mắt, cô ta thật sự muốn một lần nuốt hắn vào bụng. Dưới những đôi mắt thèm thuồng của nữ nhân.
Tang Tương ngoan độc quắt mắt, nhìn gì mà nhìn. Đây là một trong số đàn ông của cô.
Phải, là một trong số đàn ông của Tang Tương này. Anh ta chính là Boss lớn ở đây, ngoài ra thân thế còn là đại thiếu gia cháu đích tốt dòng chính của gia tộc họ Dung tồn tại lâu đời.
Nắm giữ nguồn cội sống của đất nước, mạch kinh tế trải dài khắp năm châu. Dung Phượng Khuynh còn có một danh phận khác, đó chính là thiếu chủ Ám Các môn nghe danh là sợ mất mật.
Đứng đầu tập đoàn Mafia nắm mọi quyền chỉ huy. Người đàn ông quyền lực như vậy, ai mà không muốn.
" Em là Tang Tương, người con gái mà anh yêu nhất đây. Anh làm sao vậy? "
Đôi mắt nâu khói đầy vẻ gợϊ ȶìиᏂ, cô ta ôm lấy Dung Phượng Khuynh lại cố tình dùng bộ ngực sữa của mình ngọ ngoậy trong lòng Dung Phượng Khuynh. Còn anh, khi nghe thấy cô ta nói như thế.
Đột nhiên trong lòng trở nên nhói đau, khuôn miệng xinh đẹp lẩm bẩm không ngừng.
" Người con gái tôi yêu nhất ư? Người con gái tôi yêu nhất? Là cô ư?""
" Phải, để em đưa anh về. "
Về, Tang Tương đang tính không biết đưa anh đến nơi nào.
Nhà cô ư? Cô còn không muốn đâu, cô muốn ở với anh ấy. Nhà Dung Phượng Khuynh, a~ anh ấy ở một mình cơ mà.
Liệu sau khi đưa anh ấy về, có phát sinh chuyện gì không nhỉ? Nghĩ đến thế, cô đột nhiên mĩm cười ti tiện.
" Về, chi bằng đưa tôi đến khách sạn không phải tốt hơn sao?"
Dung Phượng Khuynh nhếch môi, lập tức ngàn hoa thất sắc. Đừng tưởng anh không biết gì, tuy say, nhưng vẫn không bỏ xót biểu hiện trên khuôn mặt cô ta, đôi mắt hiện lên tia chán ghét mà Tang Tương hiện đang chìm vào tư tưởng dâʍ đãиɠ của mình liệu có thể nhận ra ư? Tất nhiên là không rồi.
" Chúng ta.. "
Chỉ nghe đến thế,Tang Tương bày ra bộ dáng e thẹn, như thiếu nữ thật chọc người triều mến. Chỉ cần như thế, dù là ai thì cũng nguyện sa ngã. Vì cái gì? Dung Phượng Khuynh đột nhiên có suy nghĩ muốn tự sát, anh tại sao vì một người như thế, lại không cần đến một người yêu anh.
Lại không tiếc bảo vệ con đàn bà trước mắt mà chà đạp tình yêu của cô ấy. Nghĩ đến thế, khuôn mặt tà mị của Dung Phượng Khuynh vặn vẹo quỷ dị. Hung hăn đẩy Tang Tương ra, giống như mình vừa chạm phải thứ gì đó vô cùng ghê tởm.
" Cút!!! "
Tang Tương suýt chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất. Cô ngây ngốc nhìn Dung Phượng Khuynh. Chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần đầu tiên, anh lại đối với cô như vậy.
Hay là, vì sự thay đổi của con tiện nhân Tang Họa kia. Thứ con nuôi không chính thống ấy. Càng nghĩ đến, bàn tay nhỏ nhắn càng bóp chặt lại, gân xanh như ẩn như hiện nổi lên. Dung nhan mỹ lệ hung hăn trở nên độc ác, vặn vẹo xấu xí hơn bao giờ hết.
❤
" Cảm ơn đã đưa tôi về, hiện tại trong người tôi cũng không có bao nhiêu. Đợi có tiền lương, tôi sẽ hoàn trả cho anh. "
Cô đứng dưới lầu, tay ôm một đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong chăn ấm. Điềm đạm cảm ơn người con trai đẹp tuyệt trần trước mắt mình. Đây là lần thứ hai cô nói về vấn đề tiền bạc rồi.
" Cô đi làm thêm? "
Tuyết Hàn Tịch kinh ngạc mở miệng hỏi. Kỳ lạ, Tang Họa đại tiểu thư của Tang gia kiêu căng ngạo mạn hóng hách vô đối, mười đầu ngón tay chưa bao giờ làm việc nặng vậy mà cũng có lúc phải đi làm thêm ư? Cũng phải rồi, Tuyết Hàn Tịch chút nữa quên mất, cô gái này là đang thay đổi cách sống của mình mà. Chẳng ai biết, trong đôi mắt anh lấp lánh ý cười và anh cũng không biết.
" Anh biết mà tôi bị đuổi ra khỏi nhà. Nếu không đi làm thì tiền đâu mà sống. "
" Không cần trả đâu. "
" Tôi không cần anh thương hại. "
" Cô... "
Tại sao sự quan tâm của anh trong mắt cô lại biến thành sự thương hại thế kia.
" Con của tôi!!! Con của tôi. "
Cắt đứt lời của Tuyết Hàn Tịch chính là một người ăn mày bẩn thiểu, đó là cách nhìn nhận của Tuyết Hàn Tịch đó mà.
Bà ta chạy tới, khuôn mặt nhăn nheo nhòe lệ, khóc nấc lên. Ôm lấy đứa con từ bàn tay của Tang Họa. Bà biết, làm như vậy là vô cùng thất lễ với ân nhân, nhưng mà bà đã bất an từng giờ, lòng bà nóng như lửa đốt.
Thời gian cứ thế trôi qua, tựa như đứt từng đoạn ruột. Tang Họa thấy được điều đó, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, ân cần khuyên nhủ.
" Thằng bé ngủ rồi, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Cô nên yên tâm. "
" Cảm ơn cô, cảm ơn cô. Cô thật sự là bồ tát sống của những người nghèo khổ như chúng tôi. Huhu, sau này có làm trâu làm ngựa tôi cũng cam tâm tình nguyện. "
Người phụ nữ ấy rối rít cảm ơn, bà ôm đứa trẻ quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, nụ cười hạnh phúc trên khóe môi thế nhưng khuôn mặt lệ lại rơi đầy. Hạnh phúc, có đôi khi khiến chúng ta rơi lệ. Tang Họa thất kinh, cô cũng quỳ cuống nâng bà ấy đứng dậy.
" Cô đứng lên đi, cháu nhận không nổi đâu ạ. Đây là một ít tiền, cô mua chút đồ cho bé. "
Tay người phụ nữ run bần bật, nhìn số tiền mà người con gái xinh đẹp trước mặt cho bà, lệ ngày càng không tự chủ được tràn ra. Thế gian này, tìm đâu ra một người con gái vừa đẹp người vừa đẹp nết thế kia. Bà quả thật may mắn. Nhưng mà, người ta đã giúp con mình như thế, mình còn mặt dày mày dạn mà nhận tiền ư? Không, không được.
" Đây là tấm lòng của cháu, cô nhận cho cháu vui. "
Tang Họa không cười nhưng trong đôi mắt lại dạt dào như mùa xuân nở rộ. Cô nhét vào tay bà ấy một ít tiền mà cô ban nãy cô mượn từ người đàn ông này. Người ta đã nói, giúp người thì phải giúp cho trót. Vả lại, đứa bé này vô cùng đáng yêu mà hoàn cảnh người phụ nữ này cũng vô cùng tội nghiệp. Nhưng Tang Họa ơi Tang Họa, hoàn cảnh lúc này của cô cũng chẳng khá hơn người ta là bao đâu.
Tuyết Hàn Tịch kinh ngạc đứng bên cạnh, vốn tưởng cô gái này mượn tiền của mình là để chi tiêu khi vốn liếng hiện đang ít ỏi. Ai ngờ, lại mượn để giúp đỡ cho một người lang thang không quen không biết. Anh nên nói cô ngốc hay là phải nói cô có lòng bao dung thương người đây?
" Anh thấy không? Có một người mẹ vì con mình như vậy. Ai mà không muốn. "
Nhìn người phụ nữ ôm đứa con rời đi, trong lòng cô vô cùng thanh thản, thì ra làm một việc gì tốt thì cõi lòng ta sẽ bình yên đến như vậy. Tuyết Hàn Tịch đứng một bên chứng kiến xự việc từ đầu đến cuối, cũng không thể thốt nên lời.
Cô gái này, tại sao lại thay đổi đến chóng mặt như vậy. Khiến anh phải nhìn cô bởi một ánh mắt khác. Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng đặt trên lưng mình. Tang Họa giật mình, cô quên mất, mình đã vô tình giảm sự cảnh giác xuống mức thấp nhất rồi.
" Làm như vậy, cô được gì? " Giờ phút này, anh đã không còn nghi ngờ cô nữa. Không, có lẽ là từ lúc cô ôm đứa trẻ ấy lao đến trước xe của anh. Đôi mắt kiêng cường bất khuất, cả người gồng lên che chắn cho một đứa trẻ không có bất cứ liên quan gì đến mình. Có lẽ, là từ lúc đó.
Anh đã phải lòng cô.
" Tôi đã nói rồi, tôi đang thay đổi cách sống. Và đây, chính là cách sống của tôi. "
Nhận thấy cuộc nói chuyện có chút gì đó bất bình thường. Tang Họa cuối đầu thầm nhủ có lẽ nên chấm dứt tại đây.
" Tôi lên nhà đây, tạm biệt. Cảm ơn " Tuyết tổng " đã giúp đỡ.""
" Tuyết tổng" chỉ trong một câu, cô đã đẩy quan hệ của họ ra xa hơn nữa rồi.
❤
Tang Họa đứng trên lầu, bình thản mở cửa đi vào phòng. Vì vội vàng cho nên cô quên khóa cửa, có điều nghèo như cô thì ai thèm ăn trộm cơ chứ. Chỉ vừa mới bước vào phòng, chuông điện thoại với bản nhạc ballat buồn bã đột nhiên vang lên.
Có chút buồn bực, 3 giờ sáng. Là ai điên gọi cô vào lúc này. Tang Họa cầm máy phát hiện ra một hàng dãy số lạ. Cũng không có việc gì lạnh lùng bắt máy, cô muốn xem là ai trốn trại vào lúc này.
" Alo? "
Giọng nói điềm tĩnh, làm người đầu giây bên kia tay cầm điện thoại có chút run. Tang Họa đi đến ban công, ngắm nhìn mưa rơi, bay bay trên bầu trời bình lặng.
"..."
" Là ai vậy? Sao không lên tiếng? "
Vẫn giữ thái độ lãnh cảm, Tang Họa lại càng thêm khó chịu. Mẹ nó, rốt cuộc là tên điên nào vậy kìa. Nhưng thực chất, người đầu dây bên kia sớm đã bị giọng nói vô cùng hờ hững của ai làm cho bất động.
Có chút mừng rỡ vì những tưởng sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của cô ấy. Lại có chút nhói đau vì hai ta bây giờ chẳng là gì. Haha, thì ra hắn cũng sẽ có ngày điêu đứng như vậy.
" Có biết như thế là bất.. "
" Tôi nhớ em. "
Lời nói " bất lịch sự " còn chưa trôi ra khỏi miệng thì bị cô nuốt lại trở vào. Giọng nói của một người đàn ông? Đúng rồi, và cũng vô cùng quyến rũ.
" Anh là ai? "
Chần chừ một chút đầu dây bên kia lại vang lên câu nói y hệt như ban đầu.
" Tôi nhớ em. "
" Anh nhầm số rồi đấy. "
Tang Họa suy nghĩ, ở thế giới này chẳng ai dùng lời nói thâm tình ấy để nói với mình đâu. Có thể chỉ là nhầm máy mà thôi. Còn tính dập máy, thì giọng nói bên kia lại trở nên gấp rút và dồn dập lạ thường.
" Tang Họa, tôi nhớ em. "
Bất động thanh sắc, Tang Họa đứng như trời trồng một hồi lâu. Tang Họa, là tên của cô cơ mà. Vậy, người bên kia hẳn là người quen. Nhưng kẻ đó lại không chịu nói ra danh tính.
Cũng được thôi, nếu như Tang Họa cô đã muốn chấm dứt tất cả vậy thì mặc kệ là ai, cô cũng không cần phải mềm mỏng nữa. Nghĩ ngợi một lúc, Tang Họa buông nhẹ một câu. Đủ làm trái tim của ai bên kia chết đứng.
" Còn tôi thì không nhớ anh. "
Không chần chừ tắt máy, Tang Họa xoay lưng bước vào phòng. Cũng chính lúc này, khi bóng lưng cô rời đi. Một dáng người cao lớn xuất hiện giữa trời mưa tầm tã, mái tóc đỏ như rượu vang ướt nhẹp ốp vào gò má hoàn mỹ, quyến rũ như hồ ly.
Khí chất tà mị không vì bộ dáng chật vật lúc này mà giảm xuống, ngược lại càng tăng thêm vào phần mê hồn, quyến rũ chết người. Tay cầm điện thoại dán lên tai hồi lâu cũng không có dấu hiệu thả xuống. Mắt phương hẹp dài câu hồn đoạt phách lại nặng trĩu đau thương vẫn như cũ dán mắt vào bóng lưng vừa biến mất kia.
Chàng trai ấy, còn ai khác ngoài Dung đại thiếu gia Dung Phượng Khuynh đầu đội trời chân đạp đất đây.
Truyện hơi teen, mình 33 tuổi đọc cười xỉu nhưng vẫn đọc vì hay nha