Lần sau, cho dù Trần Thanh Vũ có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho Nguyễn Mỹ. …
Ngày hôm sau là ngày tổ chức vòng sơ khảo của cuộc thi thiết kế Paris, được tổ chức bởi tập đoàn Paris, nên những người tới tham gia đều là những nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới.
Vào buổi sáng, tôi đã bắt đầu căng thẳng, nếu tôi không vượt qua vòng sơ khảo lần này, thì sẽ bị loại. Mặc dù tôi rất tự tin với tác phẩm của mình, nhưng lo lắng là điều không thể tránh khỏi.
Dù sao đi nữa, trước mặt của tôi, có một vài người là nhà thiết kế đã có danh tiếng trên thế giới, tôi không dám chắc mình có thể vượt qua họ được không.
Lê Minh Quang biết tôi lo lắng, đưa tay ra nhẹ nhàng năm chặt cổ tay tôi, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đừng lo lắng, bình tĩnh là mọi chuyện sẽ ổn”
Nghe thấy những lời của Lê Minh Quang, tôi gật đầu đáp lại anh một cách yếu ớt.
Rất nhanh sau đó, một cô gái lịch sự cùng với người dẫn Chương trình đi lên sân khấu, sau khi nói vài câu chúc mừng thì thấy ban giám khảo đi lên.
Trông thấy Trần Thanh Vũ xuất hiện với vai trò giám khảo, tôi trợn tròn mắt, khuôn mặt khó tin.
Tại sao Trần Thanh Vũ lại là giám khảo chứ?
Tôi nhìn Lê Minh Quang, nhưng Lê Minh Quang chỉ bình tĩnh nói với tôi bằng giọng điệu sâu xa: “Lần này em phải cẩn thận một chút rồi.”
Cẩn thận một chút? Lời này có ý gì?
Tôi khó hiểu nhìn Lê Minh Quang, anh mới chậm rãi giải thích cho tôi: “”Trần Thanh Vũ chắc sẽ không cố ý kiếm chuyện với em đâu, đừng sợ, anh ở đây quan sát giúp em.”
Trần Thanh Vũ muốn làm gì?
Tôi cắn môi, gật gật đầu, ổn định lại suy nghĩ của mình, bắt bản thân phải bình tĩnh lại.
Dù thế nào đi chăng nữa, tôi đã bắt đầu bước đi trên con đường này, không thể bỏ dở nửa chừng được.
Từng bộ quần áo thiết kế được những người mẫu mặc vào, tôi hồi hộp nhìn, đến khi thấy người mẫu thứ bảy mặc trang phục tôi thiết kế đi tới, ban tổ chức liên tỏ vẻ kinh ngạc và hài lòng.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng dân thả lỏng.
Đột nhiên Trần Thanh Vũ nghiêng người sang nói gì đó với giám khảo bên cạnh, sắc mặt ông ta trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía tôi.
Tôi bị cặp mắt sắc bén ấy nhìn, cảm thấy khó hiểu, không biết Trần Thanh Vũ đã nói gì với ban giám khảo.
Lúc tôi đang cảm thấy bất an thì phần bỏ phiếu bầu chọn đã bắt đầu.
Ở vòng loại này chỉ có mười người có thể đi tiếp, nói theo cách khác, tức là danh sách sẽ có mười cái tên, nhưng lần tham gia thi đấu này lại hơn một trăm người.
Nếu vậy, tôi phải đánh bại rất nhiều người mới có cơ hội chen chân vào top 10.
Khi từng cái tên của những người được chọn được đọc lên, tâm trạng đang thả lỏng chợt trở nên căng thẳng. “Antony, Marian Dante, Micheal, Sivan…”
Nhiều cái tên được đọc lên, nhưng đều không phải tên của tôi, tôi lo lắng nắm chặt ống quần. Lê Minh Quang không hề căng thẳng, chỉ an ủi tôi: “Bảo
Nhi, thả lỏng nào, lần này thất bại cũng không sao cả, năm sau có thể tham gia lại.”
Tôi biết Lê Minh Quang đang an ủi mình, nhưng giải thiết kế này đối với tập đoàn của anh ấy rất quan trọng, nếu tôi thất bại sẽ khiến tập đoàn tổn thất lớn.
Tới cái tên thứ tám, cuối cùng tôi cũng nghe được tên mình, cơ thể không còn sức lực tựa vào người Lê Minh Quang.
Cuối cũng cũng..vào.
Chỉ mới là vòng đấu loại thôi đã làm tôi lo sợ tới mức này, tới các vòng tiếp theo, không biết tôi có chịu được không nữa. “Chúc mừng mười thí sinh trên đã may mắn lọt vào vòng tranh tài tiếp theo” Cô gái trên sân khấu nói lưu loát bằng tiếng Anh và tiếng Pháp.
Tôi lo lắng nhìn chằm chằm lên sân khấu, bỗng cảm giác được một ánh mắt đầy khó hiểu đang nhìn mình.
Tôi quay đầu, đúng lúc chạm trúng cặp mắt u ám của Trần Thanh Vũ.
Bị đôi mắt u ám của Trần Thanh Vũ nhìn, trái tim của tôi như bị thứ gì đó va chạm mãnh liệt, vang lên thứ âm thanh khó lý giải.
Tôi bối rối quay đầu, không muốn nhìn ánh mắt kỳ lạ của Trần Thanh Vũ, dời sự chú ý của mình và tập trung vào cô gái đang đứng trên sân khấu.
Người dẫn Chương trình đọc lại mười tên thí sinh, có mười vị giám khảo, mỗi thí sinh tìm một giám khảo làm thầy cố vấn, cùng người cố vấn đi vào vòng tiếp theo. Vòng này thí sinh phải thiết kế tại chỗ. Cuộc tranh tài quốc tế này, không chỉ có người biểu diễn tác phẩm của mình trên sân khấu, mà mình còn phải tự tay thiết kế để phòng ngừa trường hợp ăn cắp thiết kế của người khác.
Đối mặt với một cuộc thi thiết kế có quy tắc này, tôi không hề cảm thấy căng thẳng, chỉ là lựa chọn người cố vấn, tôi nên chọn ai làm cộng tác với mình đây?
Đúng lúc tôi còn đang chần chừ thì một bóng người đi về phía tôi, sau đó âm thanh lạnh lùng của Trần Thanh Vũ vang lên: “Đi theo anh”
Các thí sinh trên sân khấu dùng ánh mắt ghen ty nhìn tôi chằm chằm.
Trong những thí sinh kia, phần lớn là phụ nữ, các cô ấy đã bắt đầu chú ý đến Trần Thanh Vũ từ khi lên sân khấu.
Nghe đến câu các thí sinh chọn một người cố vấn, ánh mắt của bọn họ đều dồn hết lên người Trần Thanh Vũ, nhưng không ngờ Trần Thanh Vũ lại nói với tôi như vậy, khiến cho ảo tưởng trong lòng bọn họ bị vùi dập.
Tôi hoảng hốt thu hồi tầm mắt, miễn cưỡng nhìn khuôn mặt Trần Thanh Vũ: “Tôi muốn chọn người khác làm cố vấn, nên.” “Khoan… Trần Thanh Vũ, anh làm gì vậy?” Tôi vừa định nói mình muốn người đẹp trai trẻ tuổi bên kia làm cố vấn thì bị Trần Thanh Vũ nắm chặt cổ tay.
Trần Thanh Vũ cưỡng ép kéo tôi đi xuống sân khấu, dừng lại trước một chiếc xe hơi, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh: “Đi vào.” “Trần Thanh Vũ, tôi nói rồi, tôi không muốn anh làm người cố vấn của tôi.”
Tôi không muốn lúc nào cũng phải gặp Trần Thanh Vũ.
Tôi vừa định rời khỏi, không ngờ Trần Thanh Vũ lại đè tôi trên thân xe, hơi thở đàn ông nóng bỏng nguy hiểm bao trùm, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở nguy hiểm vô hình ấy, cơ thể không nhịn được run rẩy. “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn bị anh hôn ngay ở đây hay là ngoan ngoãn ngồi vào xe, em chọn một cái đi” Lúc tôi đang cảm thấy xấu hổ, Trần Thanh Vũ lại đưa khuôn mặt tuấn tú của anh lại gần, hô hấp nhẹ nhưng lạnh lẽo.
Bị khí lạnh trên người Trần Thanh Vũ dọa sợ, cả người tôi như đông cứng lại. Anh dời ánh mắt nguy hiểm, nghiêm túc nhìn tôi, môi của anh cách tôi không xa, chỉ cần cúi đầu xuống, môi chúng tôi sẽ dễ dàng chạm vào nhau.
Tôi hơi tức giận, mỗi lần đối mặt với Trần Thanh Vũ, tôi luôn thể bị động.
Nhưng phải nói rằng, ngay lúc này, Trần Thanh Vũ khiến tôi không nói được lời nào, sợ anh sẽ hôn tôi ngay trước mặt mọi người.
Vì Lê Minh Quang là tổng giám đốc nên không thể theo tôi đi đến nơi tranh tài được.
Anh nhìn tôi cùng Trần Thanh Vũ lên xe, vẫy tay về phía tôi nói: “Bảo Nhi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh nhé.”
Tôi hạ cửa xe xuống, nhìn Lê Minh Quang gật đầu, ai ngờ tên khốn Trần Thanh Vũ này lại dùng điều khiển từ xa đóng cửa xe lại.
Khuôn mặt tôi tối sầm, hằm hằm nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh lùng hét lên. “Trần Thanh Vũ, anh có ý gì?”
Làm gì có ai như anh cưỡng ép người khác để trở thành người cố vấn chứ? “Im miệng, ngủ” Trần Thanh Vũ quay đầu, lạnh lùng ra lệnh. Thái độ ngang ngược của Trần Thanh Vũ chọc tôi tức điên, vì thế bụng hơi co rút.
Tôi siết chặt nắm tay, đè nén lửa giận xuống, tay ôm bụng mình, nghiêng đầu không thèm nhìn Trần Thanh Vũ. Tôi sợ nếu nhìn Trần Thanh Vũ, tôi sẽ đạp cho anh ta vài cái.
Trên đời này sao lại có người đàn ông vô liêm sỉ đến mức này?
Trước kia, sao tôi không nhìn ra được Trần Thanh Vũ lại là một tên lưu manh chứ?
Vòng thi này, nơi thiết kế bản vẽ và làm váy cưới sẽ được thực hiện trong một trang trại ở Paris.
Tôi nghe nói trang trại này ở nông thôn, bên trong một ngôi làng nhỏ, người dân trong làng cùng xây dựng trang trại. Chúng tôi phải tìm cảm hứng từ bầu không khí trong trang trại và thôn làng để thiết kế một chiếc váy cưới phù hợp theo phong cách của trang trại này.
Từ đây cách trang trại khá xa, mất năm sáu tiếng đồng hồ lái xe.
Tôi ngồi trên xe mới có ba tiếng, bụng đã bắt đầu đói. Bãi giữ xe có bán đồ ăn, nhưng toàn là đồ dầu mỡ, tôi vừa nhìn đã muốn nôn rồi.
Tôi không muốn ăn gì nên một mình ra khỏi phòng ăn.
Tôi ngồi bên ngoài ngắm những vạt hoa, ngẩn người nhìn công viên cách đó không xa. Không biết từ lúc nào đã có người ngồi xuống bên cạnh. “Ăn.” Giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh tôi.
Tôi cau mày quay đầu liền trông thấy Trần Thanh Vũ đang cầm một ổ bánh mì và một hộp sữa bò đưa tới trước mặt tôi.
Tôi rất muốn nổi giận, nhưng vẫn phải nhịn, dù sao Trần Thanh Vũ cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thăng, còn tôi chỉ là một nhà thiết kế của công ty Lê Minh Quang mà thôi. “Tôi không muốn ăn” Tôi khéo léo từ chối, đứng dậy định tìm chỗ khác ngồi nghỉ.
Nhưng không ngờ lại bị Trần Thanh Vũ giữ chặt cánh tay. “Huỳnh Bảo Nhi, em không thích ở cùng với anh sao?” Giọng nói của Trần Thanh Vũ đầy u ám, tôi còn cảm giác được anh hơi lo lắng và cô đơn.
Tôi thầm nghĩ, chắc là ảo giác của mình, làm sao Trần Thanh Vũ có thể lo lắng chứ? “Tổng giám đốc Trần, anh nói những lời này không sợ người khác sẽ hiểu lầm sao? Lỡ trái tim bé nhỏ của Nguyễn Mỹ nghe được, chỉ sợ sẽ chịu không được mà ngất xỉu mất.” Tôi mở miệng đáp, ánh mắt chế giễu nhìn Trần Thanh Vũ.
Ban đầu Trần Thanh Vũ còn lạnh lùng, sau khi nghe thấy những lời này sắc mặt liền trở nên khó coi. “Huỳnh Bảo Nhi Trần Thanh Vũ càng siết chặt cổ tay tôi, giống như muốn bẻ gãy nó luôn vậy.
Tôi bình tĩnh nhìn khuôn mặt tức giận của Trần Thanh Vũ, mặt không đổi sắc: Trần Thanh Vũ, anh có thấy mình buồn cười không hả? Cứ cố chấp theo sau tôi làm gì, hay là, anh đừng nói anh yêu tôi nhé?”
Hàm dưới cứng rắn và lạnh lẽo của anh, vì câu nói này của tôi mà giật giật mấy cái. Anh không nói gì, chỉ mím đôi môi lạnh như lưỡi kiếm, đôi mắt sâu thẳm đầy tối tăm, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cảm thấy sợ hãi khi bị anh ta nhìn, tim đập thình thịch. Ngay lúc Trần Thanh Vũ và tôi đang nhìn nhau, tài xế đã gọi chúng tôi, thông báo chuẩn bị bắt đầu lên đường.
Trần Thanh Vũ thất thần nhìn tôi, tôi cố gắng gỡ tay anh ta ra, ôm bụng đi lên xe.
Tôi ngồi trên xe được vài phút, Trần Thanh Vũ mới đi lên. Tôi không nhìn anh ta, định ngủ một giấc cho khỏe. “Mau ăn hết đi.” Không ngờ Trần Thanh Vũ đã đặt túi bánh mì vào người tôi, âm trầm ra lệnh. Tôi ngửi mùi thơm của bánh mì nướng, bụng liền sôi lên ọc
OC.
Khuôn mặt tôi đỏ ửng, đỏ tới tận mang tai, vừa rồi tôi nói với Trần Thanh Vũ mình không đói, mà giờ bụng lại đánh trống lên, đúng là…hơi xấu hổ.
Tôi liếʍ môi, hơi do dự, nghiêng đầu nhìn Trần Thanh Vũ.