Mệt nhọc cả ngày, sau khi trải qua sóng gió trong bữa tiệc, cả người tôi gần như mệt lả vậy.
Tôi tắm xong, vừa định mở đèn ngủ thì nhận được điện thoại của mẹ. Khúc mở đầu của bà chính là chửi rủa tôi một trận.
Nói tôi không có lương tâm, nói tôi là loại ăn cháo đá bát, trơ mắt nhìn em trai ruột của mình bị người khác bắt đi, không hề mở miệng nói giúp một câu.
Tôi nghe thấy mẹ khóc lóc om sòm ở bên kia điện thoại, sau khi yên lặng một hồi lâu, tôi nói với mẹ: “Mẹ, sau này Huỳnh Sang và Huỳnh Minh có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng tìm con.
“Con nói gì đấy? Huỳnh Bảo Nhi, chẳng lẽ con muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Huỳnh chúng tôi sao?” Ban đầu mẹ hơi sững sờ rồi sau đó hét ầm lên với tôi.
Tôi mệt mỏi dựa vào giường, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
“Tôi không phải có ý đó, chỉ là bọn họ đều là người trưởng thành hết rồi, bất kể làm chuyện gì thì cũng phải nghĩ đến hậu quả. Con không thể hết lần này đến lần khác dọn dẹp chiến trường giùm họ chứ..
Nói xong, tôi lập tức cúp điện thoại. Tôi biết mẹ còn muốn nói gì nữa nhưng mà tôi thật sự khôn muốn nhiều lời hơn nữa.
Chính bởi vì lần nào tôi cũng đồng ý đứng ra giúp đỡ nên mới có thể khiến cho Huỳnh Minh và Huỳnh Sang không biết sống chết như vậy. Bọn họ sẽ ngày càng có lòng tham không đáy, chỉ biết càng đi càng ха.
Hôm sau, cả ngày tôi cũng không ngủ được ngon giấc, khắp người đều cảm thấy khó chịu.
Tôi đi xuống lầu, bất ngờ phát hiện Trần Thanh Vũ cũng ở lại biệt thự. Anh ngồi trên bàn ăn sáng, sau khi thấy tôi đã thức dậy thì cũng chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi dời mắt đi.
“Cô chủ, bữa sáng của cô.” Một người có vẻ giống người giúp việc mang thức ăn sáng đặt trên bàn ngay trước mặt tôi, lúc ấy tôi mới lấy lại tinh thần.
Nhà chúng tôi mời người giúp việc sao?
Bình thường những chuyện chuẩn bị thức ăn sáng này, vốn dĩ đều do tôi làm.
“Nếu cô phải đi làm, hơn nữa… mọi chuyện trong nhà cũng cần người chăm lo.” Dường như Trần Thanh Vũ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, giải thích một câu.
Tôi cười khổ, còn tưởng rằng mời người giúp việc là thông cảm cho tôi. Thật không nghĩ ngờ là do anh sợ nếu ly hôn với tôi rồi thì mọi việc trong nhà sẽ rơi lên người Nguyễn Mỹ.
Tôi cúi đầu, yên lặng ăn hết bữa ăn sáng trên bàn rồi nói: “Em đi làm đây.”
“Tôi đưa cô đi.” Nào ngờ Trần Thanh Vũ lại đứng dậy, đi tới bên cạnh tôi nói một câu rồi sải bước dài về phía cửa.
Mặt trời mọc hướng tây sao?
Phải biết, chỉ nói đến cơ hội mà tôi và anh ngồi cùng bàn ăn cơm thôi cũng rất hiếm thấy rồi, hôm nay anh lại nói muốn đưa tôi đi làm.
Cho dù có chút không dám tin nhưng tôi vẫn đi theo sau lưng Trần Thanh Vũ, ngồi lên xe của anh.
Từ khi kết hôn đến bây giờ, tính luôn cả lần này thì tổng cộng tôi cũng chỉ ngồi trên chiếc xe này ba lần.
Bên trong xe rất yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai. Ngoại trừ những âm thanh này thì không còn gì cả.
Tình cảnh vô cùng lúng túng.
Làm gì có cặp vợ chồng già nào đã kết hôn nhiều năm nhưng lại xa lạ hơn cả người ngoài chứ.
“Chuyện Nguyễn Mỹ cố ý gϊếŧ đứa trẻ đừng nói với bất kỳ người nào. Tôi không hy vọng có bất kỳ người nào lợi dụng chuyện này hãm hại Nguyễn Mỹ.” Bỗng nhiên Trần Thanh Vũ mở miệng nói.
Tôi vô cùng kinh ngạc, cho dù biết Nguyễn Mỹ gϊếŧ chết con mình mà Trần Thanh Vũ vẫn muốn bảo vệ cô ta?
Tôi nghiêng đầu qua, lạnh nhạt nói: “Anh yên tâm đi, chuyện của Nguyễn Mỹ sẽ biến mất trong bụng em.”
“Còn nữa, giấy ly hôn đã soạn thảo xong rồi. Sau khi trở về cô xem lại một chút, nếu như không có vấn đề gì nữa thì đến gặp ông nội nói chuyện đi.” Trần Thanh Vũ lại nói.
Giọng nói của anh bình tĩnh tựa như đang nói đến một chuyện cực kỳ cực kỳ nhỏ bé.
Nước mắt tôi lập tức trào ra nhưng bị tôi cố gắng kiềm chế lại, không dám quay đầu lại nhìn anh, chỉ có thể giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.
Đến dưới lầu công ty, tôi vội vàng mở cửa xuống xe, bước chân chạy như điên.
Hôm sau, tôi đúng hẹn cầm lấy tờ giấy ly hôn mà Trần Thanh Vũ đã đưa cho tôi, đến bệnh viện tìm ông Trần.
Sau khi tổ chức sinh nhật, sức khỏe ông Trần cũng khá hơn một chút, tâm trạng cũng ngày càng tốt. Khi nghe thấy tôi nói muốn ly hôn, ông Trần im lặng.
“Là Thanh Vũ không tốt với cháu sao? Ông lập tức kêu nó quay lại đây để hỏi cho ra lẽ.” Một lúc lâu, ông Trần mới dùng âm thanh già nua lên tiếng hỏi tôi.
“Không phải vậy đâu ông nội, là cháu muốn ly hôn. Vốn dĩ cháu và Thanh Vũ cũng không có tình cảm gì, anh ấy có người phụ nữ mà anh ấy yêu nên con không muốn làm người thứ ba. Hơn nữa, hôm qua ông cũng nhìn thấy rồi đấy, hoàn cảnh gia đình chúng cháu phức tạp sẽ gây thêm rất nhiều phiền phức cho nhà họ Trần. Nhà họ Trần đã rất hết lòng với nhà họ Huỳnh rồi…” Tôi nắm lấy tay ông Trần, trong lòng ấm áp nói.
Tôi biết, toàn bộ nhà họ Trần cũng chỉ có ông Trần là xem tôi như người một nhà, tôi cũng thật lòng xem ông là ông nội.
Ông nội nhìn tôi, trong mắt tràn đầy mất mác và áy náy nói với tôi: “Là nhà họ Trần của ông có lỗi với cháu.”
“Ông không cần phải xin lỗi cháu. Ông nội, cho dù cháu và Trần Thanh Vũ ly hôn, cháu vẫn sẽ đến thăm ông như bình thường. Trong lòng cháu, ông vĩnh viễn đều là người nhà.” Tôi biết, ông nội sẽ đồng ý.
Lúc Trần Thanh Vũ quyết định để tôi đi tìm ông nội thì anh biết rõ, ông nội sẽ không nghe lời anh nhưng sẽ nghe theo lời tôi nói.
Sự thật đúng là như vậy. Tôi nói gì, ông nội cũng sẽ đồng ý, sẽ xem xét giúp tôi.
“Bảo Nhi, cháu là đứa bé ngoan, là nhà họ Trần ông không có phúc phận này.” Ông nội thở dài nói.
Cuối cùng, ông nội đồng ý cho tôi và Trần Thanh Vũ ly hôn. Ông nói sẽ cho tôi mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Trần Thăng xem như bồi thường nhưng tôi cự tuyệt.
Tôi không muốn khiến cho người khác cảm thấy, nhiều năm qua tôi vì tiền nên mới kết hôn với Trần Thanh Vũ.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của ông Trần không lâu, Trần Thanh Vũ gọi điện thoại cho tôi. Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại cho tôi, nhưng lại vì chuyện ly hôn.
Khi tôi nói cho Trần Thanh Vũ biết mọi chuyện đã được giải quyết, anh đến đây với tốc độ rất nhanh, hai chúng tôi cùng đến cục dân chính ly hôn.
Anh đứng trước mặt tôi, dường như cả khuôn mặt đều thoải mái hơn rất nhiều. Anh nói: “Tôi đã đồng ý với cô rằng chỉ cần cô ly hôn thì trong phạm vi khả năng cho phép của tôi, cô có thể tự do đặt điều kiện. Bây giờ, cô nói ra điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng cô.”
“Không cần đâu, vào lúc chúng ta kết hôn mặc dù anh không đồng ý nhưng không nói bất kỳ điều kiện gì. Cho nên, chuyện ly hôn với anh, cho dù em không muốn cũng sẽ không nói bất kỳ điều kiện gì.
Còn nữa, em mượn anh mười triệu, sẽ nghĩ cách để trả lại cho anh.” Lời nói của tôi rất loạn nhưng trong lòng lại biết bản thân mình đang nói gì.
Từ đầu đến cuối, Trần Thanh Vũ kết hôn với tôi đều chưa từng vui vẻ. Anh đồng ý cưới tôi là theo yêu cầu của ông nội, là sự báo ân của nhà họ Trần.
Tôi đã rất ích kỷ giữ anh bên người quá lâu, đây là lúc để anh có lại được tự do mà anh muốn.
“Huỳnh Bảo Nhi…” Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào tôi. Bỗng nhiên anh gọi tên tôi, tôi thấy anh hơi sững sờ, chắc là không để ý đến việc tôi đang nói gì.
“Không hẹn gặp lại, Trần Thanh Vũ.” Tôi cố gắng cười một tiếng, cầm lấy tờ giấy quyết định công nhận thuận tình ly hôn cất vào túi xách. Đây là vật duy nhất anh để lại cho tôi.
Bỏ lại những lời này, tôi nghiêng đầu rời đi.
Tôi sờ lên khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt của mình, vội vàng biến mất trong dòng người tấp nập.
Sau khi đi được một đoạn, tôi nấp sau một thân cây, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Nhưng phát hiện, anh còn đứng tại chỗ.
Chỉ là một lúc sau thì Nguyễn Mỹ đi về phía anh.
Tôi không nhịn được lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Trần Thanh Vũ. Sau khi anh nhận máy, tôi không đợi anh mở miệng đã nói thẳng một câu.
“Trần Thanh Vũ, thật ra thì em có một điều kiện.
Cuộc sống sau này của anh phải từng giờ từng khắc đề phòng Nguyễn Mỹ.” Nói xong, tôi cúp điện thoại rồi rút cả thẻ sim ra ném vào thùng rác.