Chương 43: Chuyện tình mùa Lá rụng (2)
…………………………………………………………………………….
- Đó là mẹ của Ngọc phải không ạ ?
- Uhm. Người mà không bao giờ bác dám đối diện, người mà cả cuộc đời này khiến bác phải ân hận. Và cũng là người con gái mà bác yêu nhất…….
- Có lẽ cháu hiểu dc tình yêu bác dành cho người ấy như thế nào. Khi mà người con gái chấp nhận ra đi. Nghĩa là họ phải chịu đựng rất nhiều dằn vặt mà đôi khi chúng ta không biết hết dc. Bác có thể kể tiếp không ???
- Ừ. Cũng đã lâu lắm rồi bác không nói nhiều về chuyện ngày xưa như vậy…..
………………………………………………………………………………
- Em vào nhà đi nào…
- ......!
- Sao em lại làm thế ? Em không nhớ là đã bao lần anh nhắc nhở em ah ? Không nhớ là em thường bị ho ah ? Sao cứ chơi đùa với sức khỏe mà không nghe lời anh thế ? Yêu nhau mà không nghe lời nhau ah ?????
- ..........!
- Anh xin lỗi. Anh quên mất........
- .....Không anh à. Ngày nào anh còn tồn tại. Thì ngày đó em vẫn yêu anh. Vẫn yêu chàng trai si mê đến dại khờ. Vẫn còn yêu.... Cho dù biết tình yêu đó không thể hạnh phúc......
- .......!
Một không gian im lặng bao trùm cả căn phòng trọ. Im lặng để có thể nghe dc những hơi thở của nhau, im lặng để nghe từng nhịp đập chậm rãi của con tim. Và im lặng để giây phút này là mãi mãi.....
Đôi vòng tay ôm chặt lấy thân hình của chàng. Mái đầu ngả lên bờ ngực để lắng nghe tiếng đập đều đặn của con tim cô yêu thương. Tiếng đập cứ chậm rãi, đều đặn nhưng cô biết rằng nó cứ đang phải bóp nghẹn vì mình. Rướn người lên, cô trao cho chàng một nụ hôn. Vụng về và bỡ ngỡ, nhưng với cô đó là tất cả những tình cảm mà cô trao cho chàng. Một tình yêu si ngốc khi phải chấp nhận buông bàn tay mình để người ấy có thể ra đi. Chấp nhận để người mà mình yêu ko còn bên cạnh. Và chấp nhận tự làm tan vỡ trái tim mình.....
Trong cái hơi men ấm nồng, nụ hôn bất ngờ nhưng tràn đầy ngọt ngào làm chàng như lâng lâng. Bất giác, một hạt nước nóng bỏng rơi nhẹ trên đôi gò má chàng làm chàng như bừng tỉnh. Nàng khóc, làn đầu tiên chàng thấy nước mắt rơi trên khuôn mặt nàng. Chàng muốn mở đôi mắt ra để nhìn ngắm khuôn mặt này. Nhưng có lẽ biết được ý định đó, nàng hôn sâu hơn, cuồng nhiệt hơn và lại đẩy chàng ngã lại vào cảm giác lâng lâng vừa rồi.....Dần dần, hơi men và dục tính làm thay đổi con người hiền lành ấy. Những xúc cảm đầu đời như đã đánh ngã lý trí và cơ thể chàng bắt đầu hoạt động theo bản năng. Những cọ xát cơ thể như đã làm ấm nóng không khí xung quanh là đánh bật cái lạnh giá ra khỏi căn phòng. Đôi tay chàng bắt đầu trượt dần trên lớp váy mềm mại. Hơi thở gấp gáp của nàng như nửa thôi thúc, nửa ngăn cản những hành động ấy lại. Nhưng lúc này hai tai chàng như ù đi, chàng chỉ muốn cái cơ thể tràn đầy yêu thương này không bao giờ rời xa chàng, không bao giờ thuộc về ai khác.....Khuôn mặt nàng lúc này màu hồng đã điểm lên đôi má trắng ngần. Chiếc cổ cao và làn da trắng như bạch ngọc cũng dần đỏ lên....
- Em yêu anh.....Hãy coi như đây là món quà cuối cùng mà em có thể trao cho anh.... Món quà mà cả cuộc đời này em chỉ có thể dành cho anh........
- ..... Anh yêu em......
Chút lý trí cuối cùng của chàng đã bị đánh gục sau khi phát ra lời yêu ấy.... Tình yêu đầu tiên của chàng, tình yêu mà chàng đã trao trọn con tim. Và tình yêu đầy đau khổ mà đến bây giờ chàng cũng không thể nào quên được.....
Từng chiếc cúc nhẹ bung, dưới bóng tối mờ ảo làn da trắng dần dần lộ ra mới một sức hấp dẫn đến kì lạ. Một chút thẹn thùng theo phản xạ, cô nâng đôi tay mình như để che cho bầu ngực đầy đặn đang dần được giải thoát khỏi lớp áo con kia. Một hơi thổi nhẹ qua vành tai làm cơ thể cô như nhũn ra với những xúc cảm kì lạ. Một cảm giác bức rứt, đôi chút lo lắng nhưng cũng đầy mê hoặc đến ngây người......Đôi bàn tay buông thõng nhưng vẫn muốn níu kéo lại vì chút ngại ngùng của con gái . Từng cơn gió như mớn trớn vuốt ve những đường nét cơ thể tuyệt mỹ từng khiến bao ánh mắt phải ngoái lại nhìn theo....
Và giờ đây, nó đã hoàn toàn trần trụi trước mặt chàng, với làn da trắng như ngọc thạch và cái mượt mà của dòng nước. Có cảm tưởng như một hạt nước cũng không thể đọng lại trên thân mình mềm mại ấy. Từng nụ hôn với đôi mắt nhắm nghiền của hai con người yêu thương nhau nhưng định mệnh lại không thể để cho họ ở bên nhau....Những hơi thở nóng ấm phả ra từ đôi môi hồng thắm. Và cứ dần dần, khi cơ thể cả hai người quay lại cái ngày Adam và Eva gặp nhau, giọng nói người con gái ấy cất lên :
- Hãy để cho em làm vợ anh một lần...... một lần........ và mãi mãi......
- Em chấp nhận làm điều này vì anh sao ???
- Không ! em không làm vì anh..... Em chấp nhận vì tình yêu của em.....
Đôi mắt nàng nhắm lại, bờ môi cong lên như chờ đơi một điều gì đó khiến cho chàng trai cảm thấy khó hiểu.
- Ngốc ah ! Khi em nhắm mắt lại. Tức là em đang chờ một nụ hôn, một nụ hôn từ phía anh.....
Chàng lại tiếp tục cảm nhận bờ môi ấy. Đôi môi ngọt ngào ấy như khiến chàng phải si mê. Tiếng da thịt cọ sát, những tiếng nấc vì xúc động, vì yêu và có lẽ vì khóc cho một tình yêu không hoàn thiện.....cứ vang lên trong căn phòng trọ thật nhẹ nhàng....Đôi tay chàng ôm lấy vòng eo mịn màng kia như thể không bao giờ có thể buông ra. Nàng hôn lên tất cả những nơi trên khuôn mặt chàng, từ mắt, mũi, vầng trán, đôi môi và chàng nắm lấy đôi bàn tay biết bao lần ôm lấy nàng. Nàng hôn thật lâu lên đôi tay ấy.....Ngoài kia, gió vẫn thổi, thời gian vẫn trôi nhưng với hai người thì khoảnh khắc này là bất tận.....
Những tia nắng đầu tiên soi rọi lấy khoảng không trước mặt khiến chàng thức giấc. Vội quay sang một bên, không có ai cả. Cứ như là một giấc mơ vậy. Một giấc mơ có cả hạnh phúc, vui mừng, thỏa mãn và cả những giọt nước mắt....Chàng tự hỏi sao một giấc mơ có thể thật như vậy. Chàng cảm nhận dc tất cả. Cảm nhận được bàn tay nàng, làn da mềm cùng đôi môi ngọt ngào. Tất cả đều sống động như thật vậy....
- Có lẽ đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.... Tất cả đã hết rồi....
Thở dài, một tiếng thở dài đầy não nề mà không biết rằng nó có giúp tâm trạng chàn lúc này thoải mái hơn ko. Bước ra khỏi phòng, đập vào mắt chàng lúc này là một mảnh giấy, một mảnh giấy viết vội còn đang kẹp ở cửa. Một mảnh giấy được xé từ quyển vở học sinh được gấp một cách cẩn thận, rồi kẹp chặt ở khe cửa.
- Anh ah. Em không thể ngăn cản con đường mà anh đi. Không thể ích kỷ giữ lại anh cho riêng mình. Chỉ có ra đi thì anh mới có thể thành công, mới có thể thỏa mãn được những hoài bão mà anh mong ước. Em không muốn mình là người ngăn cản anh. Em chỉ có thể mong ước được ở bên anh một đêm, một đêm làm vợ anh. Để rồi biến mất mãi mãi. Đừng buồn nhé anh. Em sẽ luôn nhớ đến anh, luôn nghĩ về anh và mong cho anh được hạnh phúc. Có lẽ khi đọc được những dòng này thì em đang trên đường rời xa đất Thủ đô rồi anh ah. Em đã quyết định. Anh cũng đừng tìm em. Em không thể đối diện với anh một lần nữa. Hãy cứ coi như chúng ta có duyên nhưng phận không thể đến. Và hãy cứ coi như em chỉ là một con gió thổi qua mà thôi. Tạm biệt anh, người mà em yêu rất nhiều....
Một vài nét chữ như mờ đi. Vết mực lem ra nền giấy trắng cho chàng biết nàng đã khóc, khóc nhiều lắm khi viết những dòng này. Và chàng cũng đang dần thế, tất cả hình ảnh như nhòe dần, nhòe dần rồi chìm vào làn nước mắt.....
........................................................................................................................
- Vậy sao bác biết đươc là cô ấy có con ???
- À. Khoảng 10 năm sau. Bác lúc ấy đang ngồi đúng cái vị trí của cháu bây giờ. Khi đó bác có một cuộc họp ở Hà Nội. Vô tình gặp lại mấy người bạn cũ học chung đại học. Nói chuyện một chút mới biết cô ấy đã vào Nam sinh sống và có một đứa con. Ban đầu ta cứ tưởng là cô ấy đã có chồng và lập gia đình rồi. Nhưng không, không có một người bạn nào được mời đám cưới, và cô ấy cũng không hề có chồng....
- ....!
- Lúc đó tim ta như nghẹn lại, bởi ta biết, đứa con mà cô ấy sinh ra chính là giọt máu của mình. Đứa con mà ta không được quyền thừa nhận....
- Vậy bác biết cô ấy đi tìm bác khi nào ???
- Chính cậu cháu là người đã nói cho ta. Và cậu cháu đã khuyên là không nên tìm kiếm nữa đúng không ?
- Vâng. Cậu có căn dặn nhưng Ngọc vẫn kiên quyết đi tìm. Cháu vẫn không hiểu là tại sao bác rất muốn gặp cô ấy nhưng bác lại không chịu thừa nhận, không chịu ra mặt ???
- Ta biết cháu sẽ tò mò chuyện này. Muốn chứ, ta muốn gặp đứa con mà ta chưa từng nhìn thấy, chưa từng được nói chuyện. Nhưng mong cháu hãy hiểu cho ta, ta đang ở vị trí mà hàng ngàn ánh mắt đều nhìn vào. Đều chú tâm vào từng hành động của ta. Vậy thì làm sao ta có thể ra mặt được. Ta chỉ mong rằng cháu hiểu cho nỗi khổ của lão già này....
- Vâng ! Cháu có thể hiểu....
- Theo ta được biết thì hình như cháu đang có quan hệ tình cảm với con bé đúng không ???
- Vâng.
- Vậy thì ta mong cháu sẽ có thể làm nó hạnh phúc. Đứng khiến nó phải chịu sự đau khổ như mẹ mình.....
- Nhưng....