Chương 40: Mèo may mắn (1)
Năm mới lại đến. Cái không khí hân hoan đang dần tràn ngập khắp các phố phường. Đất trời Gia Lai lạnh lắm. Từng cơn gió đầu xuân đang thổi vi vu thẩn thơ dạo chơi qua những sắc thắm. Chà ! Xuân thật đẹp. Ánh nắng mai tràn ngập chiếu xuống đất. Những mầm non đang cố gắng trồi mình vươn khỏi mặt đất lạnh giá mùa đông để hòa cùng đất trời tận hưởng mùa xuân. Không khí vẫn lạnh lẽo nhưng lòng người thì hân hoan lắm. Con người đón nhận sắc xuân trong niềm tươi vui, phấn khởi. Trẻ em mặc những bộ quần áo mới xúng xính vui đùa với những phong bao lì xì đỏ như để cầu mong cho một năm mới đầy may mắn…….
Và nó lại tất bật chuẩn bị cho gia đình một cái Tết thật tươm tất.Chuyện đồ ăn trong những ngày Tết thì đã có mẹ nó lo. Ba thì chăm sóc cây cảnh để Tết trưng bày sao cho thật đẹp mắt. Phần nó thì chỉ có mua một vài thứ trang trí cho ngôi nhà của mình thôi. Những ngày giáp tết thật tấp nập, thật hào hứng với một màu đỏ trải dài khắp các nơi. Nào là ***g đèn đỏ, câu đối đỏ, rồi lại dây vải đỏ,…. Tất cả đều có màu đỏ. Và trên tay nó, lúc này một vòng tay bằng chỉ đỏ đang hiện diện. Có đôi lúc nó đưa cánh tay lên ngắm nhìn cái vòng tay ấy rồi lại tự mỉm cười như ngây ngốc….
………………………………………………………
Sân bay trong những này này thật đông đúc. Những người con đi xa đang hối hả trở về mang theo những món quà, những nhớ nhung… dành cho người thân ở quê hương. Nó cũng vậy, nó quay về nhà với một niềm vui mà khó ai hiểu được. Trải qua biết bao khó khăn, biết bao trắc trở. Cuối cùng giờ đây nó tìm tìm thấy người con gái mà mình có thể dừng lại. Nó yêu em lắm. Yêu đến từng sự quan tâm nhỏ bé của em…..
- Anh về cẩn thận nhé. Lúc về nhớ điện báo cho em biết. Cuối năm rồi anh nhớ ở nhà chăm sóc ba mẹ nhé. Không được đi nhậu lung tung đâu đấy. Anh bây giờ không còn tung tăng như ngày xưa đâu….
- Ố. Thế hóa ra tui khổ sở đi tìm là lại đi vác gông đeo vào người ah ? Ây dà. Vụ làm ăn này không có lợi rồi……
- Vậy thôi nhé. Lần này về luôn nhé. Lần sau có xuống rước đây cũng ko thèm lên. Hứ….Ghét……
- Hehe. Thôi nào, bực bội xã hội gì ý hở. Lại đây a ôm cái rồi đi nào…..
- Ghét….. Đông người quá trời kia mà đòi ôm em ý hử. À mà tí nữa quên. Em có cái này cho anh.....
- Cái gì mà rườm rà thế ???????
Em lấy từ trong túi ra một sợi dây vải đỏ. Mới nhìn sơ qua ai cũng biết đó là sợi dây cầu may mắn. Sợi dây với hình chú mèo ngộ nghĩnh kèm theo quả chuông cứ lúc lắc leng keng những tiếng kêu vui tai......
- Anh đeo vào. Mà thôi, để em đeo vào cho anh. Em đã đeo vào là cấm anh không được tháo ra. Em đeo vào là chỉ có em mới có quyền tháo ra thôi đấy. Cấm không được tự tháo nếu không có ý kiến của em.....
- Ây dà. Trai như anh mà đeo cái này á ? Không ổn rồi đó. Thôi để anh mang về cất nhé.
- Cấm ! Không đeo thì cứ tự giác hiểu đi.
- Nhưng mà nhìn kì lắm. Thôi khỏi đi.....
- Bây giờ có đeo không ? Hỏi lần cuối......
- Được nước làm tới đó ah ? Không còn biết sợ nữa ah ?
- Không nói nhiều. Đeo không ?
- Đeo thì đeo. Tôi sợ cô ah ??????
Nói cứng thế thôi. Chứ sợ vãi cả ra ý. Cái gì chứ làm cô ý giận thì mệt. Cô ấy rất ít khi giận. Nhưng mà đã giận thì cái công đoạn năn nỉ cũng hơi chua ah nghen..... Thế là nó lại mang một vẻ mặt hơi bị bi thảm mang vào..... Haizzzz........
- Hjhj. Thế mới là Gấu của em chứ. Em hiểu quá mà. Cái này là đánh dấu tình yêu đấy nhé. Về không được léng phéng đi với ai đấy. Cái vòng này có cặp đó. Đi với ai là em biết được ngay ý. Đừng có hòng mà giở trò.....
- Rồi xong. Vừa ý chưa ? Đeo gông tập 2......
- Hjhj. Vui lên nào, cứ mang vẻ mặt ấy là sao ? Cứ làm như e ăn hϊếp anh ý. Hiền như em thì làm sao ăn hϊếp ai được.....
- Ờ ờ. Biết mà. Ko có gì đâu........
Dụi đầu vào ngực nó. Em trao cho nó một niềm tin vào tình yêu. Một tình yêu thật đẹp mà có lẽ cả cuộc đời này nó không thể tìm thấy ở một ai khác. Em cười thật hiền, cái nhu mì của người con gái Á Đông luôn luôn lẩn khuất đâu đây. Nó thật may mắn vì đã tìm được em. Nếu đánh mất em, có phải đó là điều mà cả cuộc đời này nó phải dằn vặt, phải luyến tiếc hay không ?
Em dịu dàng nhưng cũng không hề kém phần cá tính. Một khi đã yêu, em luôn muốn được quan tâm, chăm sóc và gìn giữ người mình yêu. Ây dà, một con người khác của em chăng ? Hay là cái nữ tính đã nhường chỗ cho cái tình yêu sở hữu nhỉ. Thôi không sao, không giận là được. Nhìn cái con mèo nho nhỏ leng keng cũng vui đấy chứ nhỉ.... lâu lâu lắc lên cũng vui tai. Chỉ hơi bực một tí là lâu lâu nó lại phải giấu em tháo ra một tí. Chứ nếu không chắc nó chẳng biết giấu mặt đi đâu nữa.....
Một màu xuân, một mùa xuân, hương của xuân đang tràn ngập khắp nơi. Và lòng nó bây giờ cũng vậy... Và thật lạ, năm nay nó chọn tất cả đều là hoa Hướng Dương.
Một màu vàng tươi tắn hiện diện trong ngôi nhà nó. Từ trong ra ngoài, ngay cả trên bàn tiếp khách cũng vàng rực một màu Hướng Dương. Tất cả là nó dành tặng cho em. Dành tặng cho người con gái mà cả đời này nó yêu thương nhất.......
........................
“Đùng. Đùng......”
Tiếng pháo hoa giao thừa vang lên. Gia đình nó lại nâng ly chúc mừng nhau một năm mới tốt lành. Mọi chuyện năm cũ đã qua đi để đón chào năm mới với những may mắn mà mọi người mong ước. Những bàn thờ nghi ngút hương mời ông bà tổ tiên về nhà ăn tết xum vầy cùng con cháu. Cô bé Xấu Trai thì đã quay trở lại thành phố đón tết cùng mẹ mình. Và trước khi đi e vẫn còn với theo một câu nói chắc chắn sau Tết e sẽ quay lại. Để phát triển kinh doanh, để được tìm thấy cha mình và để được bên nó. Em quả quyết như vậy.
Ngồi một mình tận hưởng những giây phút ấm áp đầu năm. Nó lại nhớ về những chuyện xảy ra trước đây. 6 năm, một thời gian không dài nhưng cũng không hề ngắn. Cuối cùng em đã ở bên nó.