Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Em yêu nó ư ? Nó như tràn ngập trong cơn mơ màu hồng này. Chia tay em. Nó trở về vời một niềm sung sướиɠ vô hạn. Mơ ước của nó thành hiện thực. Nó vui lắm chứ. Nhưng còn người con gái thầm yêu nó thì  …
Xem Thêm

Chương 39: Hương tình yêu
Gia đình em mời nó ở lại dùng cơm. Một bữa ăn hết sức vui vẻ. Em cười nhiều lắm, gia đình em ai cũng nhìn nó với một ánh mắt đầy thiện cảm. Với nó, vậy là quá vui rồi. Nó cảm thấy mọi người đều xem nó là người trong gia đình vậy. Có lẽ gia đình em rất trân trọng cái tình yêu mà nó đã dành cho em.

Nó nhớ cái buổi tối ấy. Nó nhớ là em thật vui, e choàng vòng tay ôm lấy nó. Những ánh đèn nhấp nháy cứ đổ bóng xuống con đường đêm. Và đôi bàn tay thanh khiết của em đang nắm lấy tay nó bước những bước nhẹ trên con đường đổ đầy lá. Con đường Bà Huyện với hàng me xanh mướt một màu. Vài chiếc lá me cuối cùng chưa rụng còn sót lại thả mình nhẹ nhàng trôi xuống đất. Và vô tình, những chiếc lá me vàng ấy điểm xuyến trên mái tóc đen tuyền của e. Bậm môi, e cứ cố gắng gỡ lấy từng chiếc lá bé xíu ấy ra khỏi làn tóc mây của mình. Những lọn tóc lòa xòa cứ như bám chặt lấy những chiếc lá ấy không muốn rời xa……

- Thôi đi cô nương ơi. Tóc nó yêu lá thế mà sao cứ nỡ cắt đứt tình yêu đôi lứa vậy ??? Nở một nụ cười, nó nói…

- Ple`. A thử để tóc như em xem ? Rối hết cả lên rồi này. Còn ở đó cười nữa......Ghét.....>.<.....

- Em hay thật nhở. Người ta yêu nhau lại cứ thích chia cắt người ta cơ.

- Nhưng mà em không thích. Thấy cứ vướng vướng thế nào ấy... Không giúp người ta mà còn nói nữa.....

- Rồi. Để đấy cho tôi cô nương.....hjhj

Ngồi xuống một băng ghế ven đường. E nép vào lòng ngực nó, lắng nghe từng hơi thở mà nó phát ra. Còn nó đang phải bù đầu để gỡ rối cho em. Choàng vòng tay em ôm nó thật chặt. E nói :

- Em chỉ muốn mình được mãi mãi như thế này thôi anh ah. Mãi mãi...

- ......!

- Được ôm anh thế này là em đã vui rất nhiều rồi.

- .........!

- Sao a ko nói j cả ???? Im lặng vậy a ???

- Cô xem tui đang làm gì đây ? Hừ, rối hết cả lên rồi đây này....

- Ghurrr...... Dám nói thế với em ah ????

- Á.á.á.a.a.a.....................

Hai vết răng thật đều đặn in rõ trên cánh tay nó. Rất đều, đều như vầng trăng khuyết vậy. Cắn nó xong, e lại xuýt xoa. Nắm lấy cánh tay nó mà vuốt, mà thổi chỉ mong sao cho nó bớt đau. Nhìn cảnh tượng đó, liệu nó có thể đau nữa không ? Ôm lấy bờ vai nhỏ bé của em. Đôi mắt to tròn long lanh ngước lên nhìn nó. Khẽ hôn lên đôi môi chúm chím, nó mỉm cười. Trong lòng nó vẫn suy nghĩ : “Phải công nhận, e cắn đau thật.....>’’<.....”

Khi đó, thời gian như biết lắng nghe những lời thì thầm của e. E nói nhỏ lắm, như chỉ để chính em nghe được mà thôi. Cảnh vật như cũng ý tứ mà dừng lại, lặng im.... Em lắng nghe từng nhịp thở sống động của nó. Làn gió chơi đùa mơn man trên mái tóc em. Ôm chặt, nó sợ em sẽ lại biến mất. Hình ảnh nó sẽ xóa nhòa trong tâm trí em. Và đó chính là điều khiến nó sợ hãi nhất.....

Phải nói là nó rất lười, nhất là trong cái việc lững thững đi dạo mà không có mục đích này. Nhưng sao bên em, nó thấy tại sao từ trước đến giờ mình lại có thể bỏ qua một công việc thú vị như vậy ? Hay chính là do người con gái cùng cất những bước đi êm ả với nó trong cái trời đông này ?............. Trong làn gió nhẹ nhàng, nó ngửi thấy một mùi hương dễ chịu. Đầy say đắm, nồng nàn....... Mùi của em ư ? Hay chính là hương sắc của tình yêu...... Thầm nói : “Gió ơi ! Đừng nhẫn tâm cuốn đi mùi hương này nhé. Tim nhỏ hạnh phúc lắm. Tim nhỏ không muốn mất đi cái mùi vị ngọt ngào này đâu...”. Có lẽ gió cũng hiểu nó chăng ? Hay chính cái hương vị kia quá nồng nàn nên không thể biến mất..... Nó không cần biết, chỉ biết rằng cái mùi vị đó sẽ còn mãi. Còn đọng lại mãi mà thôi........

Chia tay e. Nó quay về nhà. Vừa mới mở cổng thì chuông điện thoại đã vang lên….

- Em xin lỗi. Anh có đau lắm không ???

- Tự cắn mình xem có đau không ? Sưng hết cả lên rồi đây chứ không đau ah ???

- Em không cố ý mà. E không biết là mình làm a đau đến thế….

- Hehe. Hôn đi mới hết đau. Hôn đi bữa sau cho cắn tiếp.

- Ghét…..

- Hjhj. Ko có j đâu. A da thô thịt dày, e cắn có chút xíu đâu có sao đâu. Mà phải công nhận là cô cắn đau lắm đấy nhé…..

- Thôi màaaaaa………

- Mà sao e biết a vừa về mà gọi thế. Lỡ a còn đi vs e nào thì sao ???

- Hừ. Đi đâu cũng được, đi bao lâu cũng được. Nhưng biết về mới em là được.....

- Đấy nhá. Là em nói đấy nhá. Sau này tôi đi nhậu mà về trễ đừng có hòng mà trách tôi đấy....

- Em biết rồi. A ah, Hôm nay em vui lắm. E cứ tưởng rằng a sẽ không bao giờ chấp nhận được điều đó....

Hình ảnh của em lại hiện lên trong đầu nó. Em chấp nhận rời xa nó, chấp nhận chịu đau khổ để cho cuộc sống của nó sau này hạnh phúc. Đau đớn quá không em ? Sao em lại phải chịu khổ như vậy ? Sao không để cho anh là người có thể cùng e chia bớt cái đau khổ ấy..... Thật sự, em quá đáng thương.......

- Em ah. Em đừng lo lắng gì cả. Được yêu em, được bên em là anh đã rất vui rồi.

- Anh ngủ sớm đi nhé..... Đừng thức khuya nữa....Ah. Mà mẹ nói nhìn anh dữ tướng quá đấy.

- Em đừng lo lắng. Tình yêu khiến cho con người cảm thấy mình vui, cảm thấy tâm hồn mình bình yên. Chứ không phải nó gây ra những tảng đá nặng trĩu trong lòng. Cuộc sống không thể có màu hồng. Vậy sao chúng ta không thể tự tạo ra một mảng màu riêng phù hợp cho mình trong cái màu tăm tối của cuộc sống mình ? Đừng buồn nhé em. Và anh, sẽ là người đi cùng em cho tới đoạn đường trắc trở ấy.....

- Yêu em ít thôi anh nhé. Để em có thể được yêu anh nhiều hơn là anh yêu em. Em ích kỉ lắm đấy, nhưng tình yêu ah. Em biết rằng có đôi lúc anh sẽ xao xuyến bởi những sự hấp dẫn khác. Em sẽ không hờn trách anh đâu. Chỉ cần khi đó, anh vẫn luôn biết là có một người con gái luôn chờ anh. Vậy là đủ với em....... Thật sự khi thấy a đi tìm em. E đau lòng lắm. E phiền quá phải không anh ?

- Hjhj. Không phiền đâu cô bé. Nếu tuổi thọ của con người trung bình là 70 năm thì anh chỉ xin làm phiền e 45 năm nữa thôi. Có được không e ? Sẽ không phiền e cả đời đâu.

- E biết, nhưng còn gia đình anh thì sao ? Còn dòng họ......

- Tính cách của anh e còn không hiểu sao ? Khi anh đã quyết định thì cho dù có ai cản trở đi chăng nữa thì a vẫn làm. E đã bước vào trái tim anh. Xin e hãy mãi mãi ở nơi đó nhé. Mà cho dù e có muốn thoát ra. Thì cũng ko dc đâu e ah....

- Sao lại ko ? E vào dc thì sao lại ko thể tự bước ra ???

- Hjhj. Trái tim luôn có khóa. Và a thật sự xin lỗi e. Khi e vừa ở trong đó. A đã khóa cửa rồi. Chìa khóa thất lạc đâu rồi nên a ko thể mở cửa cho e dc. E chịu khó ở trong đó đi nhé.....hehe

- Lại trêu. Ghét. Con người ta đang lãng mạn thế mà......Anh biết không ? Em đã khóc, khóc rất nhiều anh ah. Tưởng chừng như cả đời này, chưa có khi nào em khóc nhiều đến vậy khi e biết rằng có thể vì nó mà em sẽ mất anh....

- Anh biết. Hôm vô tình gặp lại e trong công viên. E như là một người mất hồn vậy. Đôi mắt e lúc nào cũng ngân ngấn nước như chực trào ra. A thấy chứ. Đừng bao giờ xa anh, được không em ???

- 45 năm nữa được không anh. Nếu anh đồng ý. Anh nhớ bỏ thuốc đi nhé. Ngủ ngoan nhé anh....

Được trao cho nhau tình yêu. Là một món quà vô giá mà trời ban xuống cho loài người. Tuy nó không định hình, không có một cái j có thể coi là nắm bắt được. Nhưng con người vẫn cứ cố gắng nắm giữ nó. Vì sao ? Yêu và được yêu đã là một hạnh phúc lớn lao rồi...... Cứ xoắn mãi thì sao có thể đến dc với nhau ???

Thêm Bình Luận