Chương 38: Số phận
Móc dt gọi cho thằng bạn mượn chiếc xe. Nó lại một mình lặng lẽ đi tìm kiếm e. Nắng Sg gay gắt, từng giọt mồ hôi rịn ra trôi dần xuống gò má. Có đôi lúc nó suy nghĩ lại. Liệu nó có phải đang làm một việc vô ích không ???........ Nhưng nếu không làm vậy, liệu nó còn có thể làm cách nào để tìm dc e ? Dường như đây là cách duy nhất nó có thể làm bây giờ….
…………….
Ba ngày rồi, ba ngày tìm kiếm trong vô vọng. Tất cả những thông tin về e, tất cả những người có thể giúp đỡ nó. Nó đều đã thử rồi. Bây giờ có lẽ chỉ còn cách duy nhất là gõ cửa từng nhà mà hỏi thôi. Tại sao em lại gieo vào lòng nó ánh Nắng rồi lặng lẽ rời xa như vậy ? Em có biết rằng điều đó tàn nhẫn lắm không e ? E là Nắng, là những gì ấm áp nhất của lòng nó…. Em khiến nó phải làm sao đây ????
Dừng xe trước một công viên. Lau vội dòng mồ hôi trên mặt. Nó muốn nghỉ ngơi một chút. Gửi xe rồi cất những bước dài mệt mỏi, nó đi tìm cho một một băng ghế nào trống trải nào đó để nghĩ ngơi. Mua một chai nước khoáng, dốc một hơi dài. Dòng nước mát lạnh như lan tỏa trong cơ thể nó để làm dịu đi cái nóng đang cháy bỏng. Thở dài một hơi rồi quay về hướng khác. Bỗng :
“ Bịch….”
Chai nước khoáng trên tay nó rơi thẳng xuống nền đất. Từng dòng nước tuôn ra thấm cả vào đất và cách đó vài mét. Một vài hạt nước cũng rơi xuống mặt đất. Nhưng sao tại nơi đó. Nước chỉ rơi thành giọt, rơi nhẹ nhàng và tại vì sao nước ở chỗ ấy lại mặn, mặn như nước mắt vậy….. Gió thổi rì rào qua từng chiếc lá. Ánh nắng vàng len qua kẽ lá mà chiếu rọi xuống mặt đất những hình thù kì dị. Và cũng bên dưới những ánh Nắng ấy. Nó đã nhìn thấy em……..
Sững sờ không thể thốt thành lời. Nó cứ đứng như thế. Và đối diện nó, lúc này người mà nó tìm kiếm đang ôm lấy khuôn mặt mà khóc nức nở. Những hạt nước mắt cứ thi nhau len qua kẽ tay mà rơi xuống. Hình bóng người con gái mà nó tìm kiếm đang ở ngay trước mắt nó. Chợt, hình bóng nó vội xoay người toan bước đi thì nó đã nhanh hơn. Nó ôm siết lấy em thật chặt. Hai cánh tay của nó như muốn ép em vào bên trong người nó để em không thể chạy trốn được nữa. Nó ôm em, ôm em……. rất lâu…..
Tưởng chừng như thời gian có thể ngừng lại, nó có thể ôm em bao lâu tùy thích nhưng không thể được. Nó buông em ra nhưng hai cánh tay vẫn nắm chặt lấy em. Nó sợ e sẽ lại chạy trốn nó thêm một lần nữa. Cất lời, nó hói :
- Định mệnh của em là thuộc về anh. Em không thể trốn anh được đâu. Bướng lắm đấy nhé cô bé…..
- Em thật…… thật không tin là anh tìm được em…………. Thật tình em không muốn mình phải rời xa anh chút nào cả. Nhưng anh à, hay quên em đi……… Em không xứng với anh……. Không xứng với tình yêu quí giá mà anh dành cho em......... Quên em đi nhé anh......... Em làm tất cả là vì anh...............
- Em đừng hòng mơ mộng điều đó. Em mãi mãi thuộc về anh. Đó là điều chắc chắn không bao giờ thay đổi....
- Em van anh. Em không xứng đáng. Xin anh hãy đi đi. Cô ấy yêu anh nhiều lắm. Cô ấy xứng đáng hơn em........
- Em chính là người con gái mà anh yêu nhất. Là người con gái xứng đáng nhất. Em biết không ? Mấy ngày nay anh đã tìm em khắp nơi đấy. Em không có quyền lấy đi tình yêu của anh rồi bỏ đi một cách lặng lẽ như vậy.....
Nó nói như hét khiến một vài người cũng phải quay lại nhìn. Nhưng nó cũng chẳng thèm để tâm. Ngập ngừng một hồi lâu rồi em nói :
- Anh thật sự muốn biết sự thật đúng ko ? nếu anh thật sự muốn biết thì về nhà em. Em sẽ nói hết tất cả với anh....
- Được. Để xem cái nguyên nhân của em là gì để có thể khiến anh rời xa em....
Lấy xe, em đi trước. Nó bám theo sau một cách chắc chắn. Chẳng mấy chốc, ngôi nhà me đã hiện ra. Một ngôi nhà rất đẹp. Tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Có lẽ hẳn chủ nhân của nó cũng phải là người rất cầu kì và tinh tế. Giống hệt em vậy..... Mở cánh cổng vào nhà. Nó dắt xe vào. Có lẽ giờ này bố mẹ em đang ở nhà. Nó cũng không muốn hình tượng mình xấu trong mắt gia đình em một chút nào. Đường hoàng bước vào nhà em. Nó ngồi xuống bộ ghế gỗ trong phòng khách.
- Chờ em một chút. Bố mẹ em ra ngay bây giờ đấy. Lúc đó anh sẽ biết tất cả.....
- Uhm. Anh chờ em....
Một bóng người đàn ông bước ra. Ước chừng khoảng gần 60. Nhưng nhìn vẫn còn rất phong độ khỏe mạnh. Giọng nói sang sảng cất lên khiến nó cảm giác như bị áp đảo :
- Chào cháu. Bác nghe Ta kể nhiều về cháu lắm. Nay mới có dịp gặp....
- Dạ vâng. Cháu đi gấp quá, không có gì mang xuống biếu bác. Bác thông cảm
- Biết ăn nói lắm. Không hổ danh là dân nhà nước. Con gái bác kể với bác cả rồi. Cháu không cần ngại ngùng gì đâu. Cứ tự nhiên....
- Vâng. Vậy thì có lẽ bác đã rõ chuyện của cháu và con gái bác. Cháu không thể hiểu được tại sao con gái bác lại im lặng rời xa cháu như vậy.... Nên mấy ngày vừa qua, gần như cháu đã lục tung những khu dưới này rồi. Vô tình hôm nay cháu đã tìm ra...
- Có lẽ, việc này nên để cho con gái bác nói....
- Vâng. Cháu đang chờ câu trả lời đây......
Em đã đừng bên cạnh ghế nó tự lúc nào. Nhẹ ngồi xuống bên nó. Em cất lời :
- Nếu anh đã thật sự muốn biết. Thì bây giờ em cũng không giấu anh nữa. Việc này em cũng chỉ mới biết dc cách đây một tuần thôi. Em đã lấy hết can đảm để có thể nói với anh những lời ấy. Chỉ mong sau này anh dừng làm e đau lòng nữa.....
- Uhm. Em nói đi. Anh đi tìm câu trả lời từ em mấy ngày vừa rồi đấy.....
- Thật sự........ em.....em........ rất khó có thể làm tròn thiên chức của một người vợ.......
- Em.........em .... nói sao ?
- Bác sĩ đã nói.....em......rất khó có con........
- Một tuần trước ? Em giấu anh tất cả, rời xa................ anh và........... cam chịu một mình ????
- Anh.....anh đừng hỏi nữa......
Vụt chạy lên nhà. Em như né tránh những câu hỏi của nó. Lúc này bố em mới tiếp tục lên tiếng :
- Cháu cũng đã nghe rồi. Thật sự bác cũng biết cháu là con một duy nhất trong gia đình. Con gái bác nó cũng không muốn làm khổ tâm cho cháu nên nó mới phải chọn cách như vậy. Cháu đừng trách em nó. Chỉ trách gia đình bác bạc phận mà thôi......
- Cháu.......cháu rất bất ngờ khi nghe như vậy. Cháu......không biết nói gì nữa.....
- Uhm. Cháu uống nước đi.
- Dạ thôi. Có lẽ cháu nên về. Cháu cần suy nghĩ một chút. Bác cho cháu xin phép. Cho cháu gửi lời chào bác gái và Ta luôn
- Uhm. Bác hiểu cảm giác của cháu lúc này. Cho dù không thành con rể nhà bác thì gia đình bác vẫn rất quí trọng tình cảm mà cháu dành cho e nó. Nếu thích thì lâu lâu cháu xuống chơi.....
- Vâng. Cháu chào bác.....
Bước ra khỏi nhà em. Nó nghe đâu tiếng khóc rấm rứt của em vang vọng trong đầu nó. Con đường về như mông lung quá. Cảnh vật cứ mờ ảo khiến nó không thễ tập trung được. Nó nhận lấy một cú sốc thật lớn. Lớn hơn cả việc em rời xa nó nữa. Hóa ra, em trốn tránh nó là vì nó. Vì tương lai của nó. Vì mái ấm nhỏ mà nó hằng ao ước........ Mắt nó nhòe đi. Vì bụi, vì gió và cũng có lẽ vì nước mắt đang dâng lên nữa........ Éo le vậy sao em ? hai con người yêu nhau không thể đến với nhau một cách bình yên sao ? Ông trời thật khéo sắp đặt một trò đùa số phận. Một sự thật rất đau lòng........
Về đến nhà. Nó nằm vật ra giường. Những suy nghĩ nặng trĩu đang cuốn lấy nó. Từng kí ức về em chạy ngang qua đầu. Một đoạn phim chạy chậm rãi, quay lại những kỉ niệm mà nó và em đã trải qua...... Em thật đáng thương. Nó thấy thương em nhiều hơn.... và cả nó nữa. Những suy nghĩ lại cuốn nó theo. Luồng suy nghĩ dồn dập như những cơn sóng khiến nó không thể nào chợp mắt được.
.....................
Bật mình dậy. Nó quả quyết với lòng mình rằng :
- Không. Em là người mà nó yêu. Tất cả không phải là lỗi của em. Em không có lỗi gì cả. Nếu nó từ bỏ em thì nó mới chính là người có lỗi..... Ta ah. Số phận của em là phải làm vợ anh. Không bao giờ thay đổi được đâu...........
Nó lại chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ êm đềm. Vì nó biết rằng, ngày mai thôi. Nó sẽ gặp lại người con gái mà nó yêu. Và lần này, e sẽ thuộc về nó mãi mãi..........
Sáng hôm sau, nó chuẩn bị rất kĩ càng rồi đi xe đến nhà em. Chẳng mấy chốc, cánh cổng vàng nhà em đã hiện ra. Khẽ bấm chuông, một lúc sau cánh cửa đã mở và đứng trước mặt nó lúc này. Là em.......... Em giật mình hoảng hốt quay mặt đi như để né tránh cái nhìn của nó
- Ô hay thật. Người yêu đến thăm nhà mà lại né tránh là sao ?
- Anh....anh......
- Anh gì ? Bất ngờ ah ? Có phải anh đã nói là sẽ đến thăm nhà em vào trước Tết không ?
Tính không mời anh vào ah ?
- Anh... anh vào đi......
- Bố mẹ đâu rồi. Anh đến ra mắt lần đầu tiên đây.......
Ngồi xuống bàn. Bố em lên tiếng :
- Cháu.... cháu quyết định thật ah ???
- Vâng. Cháu đã hứa là sẽ đến thăm nhà bác vào cuối năm. Và bây giờ cháu đến. Có gì không phải sao bác ?
- Còn việc hôm qua............. cháu đã nghe tất cả rồi.........
- Đúng ạ. Cháu đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng cháu nhận ra rằng người cháu yêu là Ta. Và cháu cũng chỉ cần có cô ấy làm vợ. Mong bác bỏ qua cho sự đường đột của cháu nhưng thật tình cháu muốn lấy con gái của bác làm vợ.......
- Cháu sẽ...... sẽ không hối hận chứ ????
- Tính của cháu, một khi đã quyết định. Sẽ không bao giờ hối hận. Mong bác chấp nhận xem cháu như một người con trong gia đình. Người chồng của con gái bác...........
- Bác.....bác không biết nói gì nữa....... Bác cảm ơn......... cháu.............
- Cháu xin lấy tư cách của một thằng con trai ra hứa với bác. Con gái bác sẽ không phải chịu khổ đâu...... Mong bác tin cháu......
- Ừ. Bác cũng chỉ mong tìm được một người nào có thể thầu hiểu như cháu vậy. Bây giờ thì bác không cần phải tìm nữa. Ta đã tự tìm được cho mình rồi....
Hôm đó, gia đình em vui lắm. Em nở những nụ cười hạnh phúc mà có lẽ nó chưa bao giờ có thể nhìn được. Tất cả mọi người xem nó như một thành viên trong gia đình. Ngửa mặt lên trời. Nó thầm nói : “ Không ai có thể ngăn được anh yêu em cả. Em biết không ? Được nhìn thấy nụ cười của em. Chính là hạnh phúc lớn nhất trong anh rồi ”