Chương 35: Hụt hẫng
Chưa bao giờ nó mong đến tết như vậy. Nó cứ nôn nao như một đứa trẻ, một đứa trẻ con mong ngóng đến tết để được mặc những bộ quần áo thật đẹp. Được nhận những phong bao lì xì đỏ chói tượng trugn cho may mắn đầu năm. Cũng đã quá lâu rồi nó không còn nhận được những chiếc bao đỏ ấy nữa. Có lẽ trong đời mỗi con người, cho dù ở độ tuổi nào thì chiếc phong bao đỏ ấy cũng luôn gắn với những kỉ niệm, những niềm vui. Và ở bất cứ độ tuổi nào thì con người ta cũng mong được nhận những phong bao ấy….. Với nó, năm nay có lẽ phong bao đỏ nhất là tình yêu của em. Được trao phong bao đỏ mời cưới là hạnh phúc lớn nhất trong đời mình… Chẳng bao lâu nữa, em sẽ là người con gái đẹp nhất trong bộ váy cưới trắng tinh khôi và đường hoàng bước vào cánh cổng gia đình nó vơi một danh phận là vợ, người mà nó yêu nhất….Được kết nối người mà mình yêu với gia đình mình có lẽ là điều hạnh phúc nhất là bất cứ chàng trai nào cũng muốn làm….
Nhưng lại một lần nữa, ông trời lại thử thách lòng người….Chỉ một vài ngày trước khi nó lên đường đến thăm nhà em. Một tin nhắn khiến nó gần như thất thần :
- Anh à ! Có lẽ tình yêu ngắn ngủi của chúng mình nên kết thúc ở đây thôi. Em biết anh sẽ hỏi rất nhiều, sẽ trách em rất nhiều. Và có thể sẽ căm hận em. Nhưng cho dù vậy, em cũng sẽ chấp nhận. Chỉ mong anh có thể rời xa em. Quên em đi và giữ lại những kí ức đẹp về tình yêu mà mình đã trao…..Đừng bao giờ liên lạc với em nữa nhé anh…..Em vẫn muốn nói với anh một lời cuối cùng : Em yêu Anh……
Gần như đọc xong tin nhắn là nó gọi cho e ngay. Nhưng số điện thoại ấy đã tắt, đã mãi mãi chìm vào im lặng. Nó như muốn thét lên : “Tiếng tút..tút ấy đâu rồi. Vang lên đi chứ. Bài nhạc chờ quen thuộc mà biết bao ngày nó nghe đâu rồi. Vang lên đi chứ. Tại sao ? Tại sao lại im lặng….. Nghe máy đi em. Nói đi. Nói với anh một lời thôi…..Anh van em………”. Gục xuống bàn, bây giờ nó không thể nghĩ gì được nữa. Mọi việc đến quá nhanh khiến nó hụt hẫng. Thẫn thờ, cảm giác của nó bây giờ cứ tỉnh táo….và vô hồn…..Tại sao em lại nói với nó như thế ? Tại sao số điện thoại kia lại tan biến…Và tại sao ………
Gọi đến hàng chục cuộc điện thoại. Nhưng cái tiếng bíp bíp kia vẫn không một lần thay đổi… Sự khó chịu, giận dữ căng tràn trong nó. Nó như muốn đạp nát cái bàn làm việc trước mặt. Tại sao em lại nhắn cho nó vào lúc này. Khi chỉ ngày mai, ngày mai thôi là nó sẽ được gặp e. Dẹp hết việc cơ quan. Bấm số cho thằng M.
- Mày ah ? Đang ở đâu ? Sao ? Chưa về thăm ông bà già ah ? Ừ. Vậy 1 tiếng nữa tao xuống. Chuẩn bị tí gì trước đi. Hai thằng thôi nhá….
Cúp máy nhanh gọn như chưa từng gọi. Hẹn M trong 1h nữa nó xuống. Lúc này có lẽ nó cần phải uống một chút. Nên nghe lời nhận xét từ người khác một chút. Nghĩ thế và nó phóng đi. Quãng đường 80km nó nuốt trong chưa đến 1h đồng hồ. Thật khủng hoảng, chưa bao giờ nó chạy nhanh đến thế. Vậy mà sao nó vẫn cảm thấy chậm. Vẫn cảm thấy chiếc xe ì ạch như rùa bò. Đúng 45’ sau, nó có mặt ngay trước nhà thằng M, bạn thân chí cốt của nó…
- Có chuyện gì mà ông trưởng phòng vội xuống đây thế ? Ko lẽ chỉ vì bữa nhậu với phó trạm kiểm lâm be bé thôi ah ? Kakaka
Đặt chân vào nhà, nó nói như quát khi còn chưa kịp ngồi vào bàn uống nước..
- Cười cái con C… Đang đau hết cả đầu lên đây mà cứ cười cười…
- Thằng L… này. Hôm nay dở hơi ah ? Sao thế ? Kể nghe xem nào ? Mới lên gặp trở ngại ah ? Hay là bị thằng nào chơi ?
- Chút uống kể cho. Sao rồi. Nghe tin tao lên chức ah ? Tai cũng nhạy nhỉ…
- Haha. Tao mà chờ mày xuống thông báo thì chắc bỏ mấy mạng rồi. Công việc ổn không ?
- Có cậu chống lưng nên cũng chả có gì to tát. Nhưng lại phiền chuyện khác. Thế hôm nay có gì đó ?
- Mày gọi gấp quá nên cũng chả có gì nhiều. Ăn đại vài món heo rừng vậy nhá. Tí mấy thằng lính mang thêm con chồn qua. Hên đấy. Mới bắt được hồi chiều giờ còn đang làm…
- Uhm. Đại cái gì cũng được. Mai tao mới về. Để coi mấy bình rượu ngâm của mày tới đâu….
- Haha. Uống rồi đừng có hòng mà xin mang về nhá…
- Mịa. Uống hết khỏi xin…
Vợ M bày biện một chút cũng đã xong. Cái thằng đến lạ. Ưa ngồi phản uống chứ lại không thích ngồi bàn. Cứ như mấy ông già. Hỏi thì nó cứ nói : “Ngồi bàn có vẻ trang trọng quá, bố không quen..” Hôm nay cũng thế, chiếc phản bày biện ba món thịt heo rừng đang bốc khói nghi ngút. Nó hỏi :
- Có phần mấy thằng nhóc chưa ? Vợ mày nữa.
- Chú cứ lo. Phần nhà tao phải nhiều hơn chứ. Kaka. Có rồi. Khỏi lo chi mệt. Phần tao với mày đó...
- Uhm....
Ly rượu ngâm được rót ra. Màu đỏ như mật ong rừng. Ly rượu tỏa một mùi hương thơm ngát...
- Ngâm cái gì trong đó ?
- Uống rồi biết. Bữa nay dư lời ah ???
- Troll vãi.....
Nó uống ào ào. Rượu không cay nữa. Khi buồn nó uống nhiều lắm. Và nó nghĩ ai cũng vậy. Cũng muốn mượn cái say để quên bớt đi trong một lúc. Cho dù biết rằng khi tỉnh dậy, sẽ chỉ còn lại mình cùng nỗi nhớ đang cồn cào dày xé......Từng dòng rượu trôi vào cuống họng là dòng nước đang dâng tràn lên khóe mắt. Chờ được một lúc, M mới hỏi :
- Chuyện gì mày kể tao nghe xem nào. Uống liên tục thế say sao kể cho tao ?
- Mày còn nhớ chuyện 6 năm trước đúng không ????
- Chuyện T.a đúng không ? Lâu rồi sao hôm nay lại nhắc lại ????
- Uhm. Tao vừa mới gặp lại…
- Cái gì ? Ở đâu ?
- Vàu ngày sau khi tao xuống mày….
…………………………….
Câu chuyện cứ đều đặn theo nhịp kể của nó. Buổi nhậu cũng như dừng lại. Nó kể, kể hết những chuyện xảy ra. Tất cả mọi việc như đang hiện ra trước mắt nó…. Từng hình ảnh của em. Nhanh, nhanh quá em ah. Tình yêu của em như cơn mưa Sg vội đến, vội đi qua khiến cho anh giờ đây dày vò.
Lúc câu chuyện kết thúc, trầm ngâm 1 lúc rồi thằng M mới lên tiếng :
- Phải nói là tao hơi ganh tị với mày. Ta cũng yêu mày nhiều lắm. Nếu không đã không quay lại GL tìm mày. Nhưng tao nghĩ...
- Tao xuống đây là để nghe ý kiến của mày. Mày nghĩ gì thì nói đi. Đừng ngại....
- Tao nghĩ chắc Ta phải có nguyên nhân gì đó nên mới nhắn cho mày như vậy. Con gái không phải không không nói như thế đâu. Nhất là với người mà họ yêu...
- Tao không nghĩ được gì nữa cả. Mày nói rõ xem nào...
- Tao nghĩ....rằng Ta có một lí do gì đó khó nói, khiến e ấy muốn mày quên đi. Nếu không e ấy đã không nói ra câu cuối cùng.
- ..........!
- Ta vẫn yêu mày nhưng lại bị cái lí do ấy ngăn cản. Gia đình chẳng hạn. Mày ko nên hấp tấp quá. Nóng quá mất khôn đấy. Bây giờ mày nên tìm hiểu kĩ nguyên nhân là vì sao. Tao nghĩ chắc là mày nên vào Sg tìm Ta.
- Mày nói đúng. Có lẽ vậy. Cảm ơn mày….
- Cảm ơn quái gì. Bây giờ thì uống đi. Đừng chán nản nữa làm gì….
- Ừ. Chắc có lẽ mai tao lại bay vào trong đó. Tao không thể để cái ấm ức này mãi trong lòng dc.
- Tùy mày. Thôi uống nào. Lâu lắm không nhậu riêng 2 đứa….