Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Em yêu nó ư ? Nó như tràn ngập trong cơn mơ màu hồng này. Chia tay em. Nó trở về vời một niềm sung sướиɠ vô hạn. Mơ ước của nó thành hiện thực. Nó vui lắm chứ. Nhưng còn người con gái thầm yêu nó thì  …
Xem Thêm

Chương 27: Ngoại truyện - Câu chuyện của con tim
Lời nói trong tim nó khi bài nhạc Forever And One vang lên…..

……………………………………………………………………………….

Nhạc cứ vang vọng những âm thanh đầy héo hắt. Và anh cũng vậy em ah. Những lời nói của e khiến a đau lắm. Nỗi buồn cứ man mác nhưng lại dai dẳng không bao giờ dứt. Em chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của a phải không ? Nên e đâu biết rằng lời nói không là dao nhưng nó sắc bén lắm. Một lời nói có thể làm cho người ta vui mừng, làm cho người ta hạnh phúc trào dâng nhưng lời nói cũng có thể khiến cả một tình yêu vụn vỡ. Trái tim anh nó nhỏ lắm em ah. Nó nhỏ và mong manh lắm. Nó nhạy cảm với nhiều thứ như chính tâm hồn chủ nhân nó vậy. Giống như một đứa trẻ, nó nhảy tung tăng khi nghe được lời yêu từ e. Nhưng cũng chính là nó, trái tim đó rách nát khi nghe những câu nói hờn trách.... Anh yêu quí nó nhiều lắm. Anh nâng niu nó còn hơn chính bản thân anh. Chỉ vì một lẽ, trong đó là nơi e ngự trị.

Nếu e lấy một tấm gương soi vào đó, thì thấp thoáng e sẽ thấy có một bóng hình một người con gái xinh đẹp đến hoàn mỹ. Đừng vội ghen tuôn hờn trách trái tim anh. E không nhận ra đó là ai ư ? Chính là e đấy, cô con gái của thần Mặt Trời ah. Căn nhà nhỏ ấy tuy không đẹp, không hào nhoáng rộng rãi. Nhưng nó lành lặn, không hề chắp vá 1 mảnh nhỏ nào. Như nơi đó sinh ra để dành cho e vậy. Hj. Nhưng có lẽ nó không giữ nổi e, nó không vừa với trái tim lớn nên trái tim nhỏ đành âm thầm quay đi mà thôi. Tim nhỏ lùi vào một góc đầy bóng tối tự vá lại những vết rách của mình một cách đầy lặng lẽ. Tim nhỏ vẫn mong một ngày nào đó tim lớn sẽ trở về với mình. Tự tay chữa những vết thương cho mình, tim nhỏ đau lắm. Nhưng tim nhỏ cố nén nỗi đau đi, vì tim nhỏ mạnh mẽ. Tim nhỏ không muốn mình yếu đuối.

Hàng trăm vết rách trên người nhưng tim nhỏ vẫn cố gắng không rên la. Những mũi kim đâm vào cơ thể là tim nhỏ lại muốn gào lên. Tim nhỏ cố gắng vá lại mình thật đẹp, thật hoàn hảo để đón chờ tim lớn về. Những vết cắt đó chạm vào lại rỉ những giọt máu đỏ tươi khiến tim nhỏ càng thêm đau đớn. Từng vết may bỏng rát lại khiến tim nhỏ dường như cạn kiệt sức lực. Nhưng khi nhớ rằng đó là nơi tim lớn ở, tim nhỏ lại cố gắng đứng lên. Cố gắng một cách thầm lặng. Tim nhỏ luôn tự bảo với lòng mình rằng : “Tim lớn đi đi nhé. Tim lớn cứ đi nhưng đến khi nào tim lớn mệt mỏi và bị tổn thương. Tim lớn hãy về đây. Tim lớn không cần xin lỗi tim nhỏ đâu. Tim lớn sẽ được tim nhỏ chăm sóc, bảo vệ. Tim lớn đừng lo, tim nhỏ sẽ ở mãi nơi đây chờ tim lớn mà....”

Những mũi kim cuối cùng kết thúc như đã đánh gục tim nhỏ. Tim nhỏ nằm lặng im, tim nhỏ đau quá rồi tim lớn ah. Tim nhỏ tưởng chừng nhưng không thể gắng gượng được nữa. Nhưng rồi bất chợt, tim nhỏ nghĩ tới một điều : “Tim lớn sẽ về, sẽ được tim nhỏ bao lấy một cách ấm áp và hạnh phúc. Tim lớn sẽ yên bình trong vòng tay tim nhỏ.” Tim nhỏ nghĩ ngây ngô như vậy đấy. Nhưng chính cái suy nghĩ ngây ngô, pha thêm đôi chút trẻ con đó đã giúp tim nhỏ đứng lên. Một điều mà không ai ngờ tới. Tim nhỏ đã đứng lên được. Tim nhỏ như chú lính chì tí hon trải qua biết bao khó khăn để đứng dậy. Tim nhỏ dứng dậy và căn răng chịu đưng những đau đớn đó. Từng bước, từng bước tim nhỏ lại lê cái thân xác gầy guộc của mình ra mỏm đá hướng về phía mặt trời. Nơi ấy là nơi tim nhỏ chia tay tim lớn. Và cũng là nơi tim nhỏ đứng đợi mỗi ngày đấy, tim lớn biết không ???

Tim nhỏ cứ đứng chờ mãi, chờ mãi trong một niềm hi vọng. Hi vọng rằng tim lớn sẽ về. Cái thân xác nhỏ bé của tim nhỏ cứ chống chọi với gió lạnh, với mưa bão. Tim nhỏ vẫn đứng đợi. Sao tim nhỏ lại làm vậy ? Vì tim nhỏ tin, tim nhỏ tin tim lớn sẽ trở về. Đơn giản vậy thôi.......

Tim nhỏ chờ mãi trong ánh nắng heo hắt của buổi chiều tà. Ánh nắng cuối cùng như đã tắt. Tim nhỏ gửi lời vào cơn gió : “Tim lớn ơi. Sao tim lớn lâu trở về quá vậy. Tim lớn có biết tim nhỏ chờ tim lớn lâu lắm rồi không ? Tim lớn nhanh về với tim nhỏ đi nhé. Đừng đi nữa.....”. Gió mang lời nhắn của tim nhỏ đi khắp nơi. Gió thông cảm cho tim nhỏ và cố gắng hết sức giúp cậu ấy. Gió lùng mọi ngõ ngách mà mình đi qua. Gió tìm hết tất cả.

Cuối cùng, phía bên kia đại dương. Gió đã tìm thấy tim lớn, gió vui mừng nắm lấy tim lớn và gửi lời giúp cho tim nhỏ. Sau đó, gió trở về nói với tim nhỏ một điều. Một điều ngắn thôi và giúp tim nhỏ quay về nhà mình.....Gió nói : “Tim nhỏ về đi, đừng đợi nữa. Đừng khổ vì tim lớn nữa. Tim lớn sẽ không bao giờ trở về đâu...”. Tim nhỏ như không tin vào tai mình, không tin vào những gì gió nói. Tim nhỏ muốn gặp tim lớn, muốn nghe tim lớn nói. Nhưng nào có thể, tim lớn ở quá xa rồi. Tim nhỏ yếu đuối như vậy, làm sao có thể vượt qua khó khăn để tìm đến vs tim lớn chứ.

Cuối cùng, tim nhỏ phải quay về. Tim nhỏ quay về căn nhà của mình. Đã lâu tim nhỏ không về rồi. Tim nhỏ lau dọn mọi thứ, đồ dạc bám đầy bụi bặm. Và trong lúc đó, tim nhỏ nhìn thấy chiếc gương. Chiếc gường ngày xưa tim nhỏ vẫn hay dùng để ngắm hình ảnh của tim lớn trong đó. Nhưng giờ nó không còn nữa, gượng bây giờ phản chiếu đúng sự thật trước mắt. Tim nhỏ nhìn vào một cách sững sờ đến ngây người... Đây là tim nhỏ ư ? Tim nhỏ với những vết sẹo chằng chịt, những vết sẹo dài kéo suốt thân mình tim nhỏ. Tim nhỏ như hoảng loạn với hình ảnh đấy. Tin nhỏ đập vỡ tan tấm kính yêu quí của mình ngày nào. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tim nhỏ lấy những mảnh kính vỡ và soi lại mình trong đó. Vẫn như vậy, vẫn với những chiếc sẹo dài đáng ghê sợ trên khắp cơ thể tim nhỏ.

Vậy là tim nhỏ hiểu rồi......... Tim nhỏ hiểu tất cả rồi........ Tim nhỏ biết vì sao tim lớn không trở về rồi. Tim nhỏ không thể nào tiếp tục sánh đôi với tim lớn nữa. Một hạt nước mắt của tim nhỏ rơi xuống nền nhà. Tim nhỏ cười, cười vang, cười như điên dại. Tim nhỏ điên rồi. Tim nhỏ cười như cả đời này tim nhỏ chưa bao giờ được cười. Tim nhỏ cười rũ rượi. Và trong lúc ấy, tim nhỏ lại soi mình vào gương. Tim nhỏ thấy mình thật vui. Và cuối cùng, nắm chặt mảnh gương vỡ. Tim nhỏ đâm thật mạnh vào mình. Mảnh gương lún sâu vào cơ thể tim nhỏ. Vài giọt máu tỉ ra. Tim nhỏ kéo mạnh, một dường kéo dài xuất hiện trên người tim nhỏ. Máu lại ào ạt tuôn ra.

Tim nhỏ cứ thế, cứ đâm rồi lại xé toạc cơ thể mình ra. Từng nhát, từng nhát cứ xoạt....xoạt...cắm vào cơ thể héo gầy của tim nhỏ.....Và vô tình sao, những vết rách ấy lại nằm đúng ngay những vết rách ngày xưa mà tim lớn gây ra................. Tim nhỏ ngã xuống, tay buông rơi mảnh gương. Tim nhỏ đã gục ngã như vậy đấy. Bên ngoài, gió chứng kiến tất cả, gió gào thét đập phá để ngăn tim nhỏ lại. Nhưng gió không thể. Tim nhỏ ngước nhìn gió, tim nhỏ nở một nụ cười. MỘt nụ cười cuối cùng của cuộc đời nhỏ bé đầy đau đớn của mình

Tim nhỏ ngã xuống như vậy đấy. Trên mặt đất, máu của tim nhỏ cứ chảy, cứ chảy mãi. Máu từ những vết cắt ngày xưa cứ chảy như không hề dừng lại. Chú lính chì tí hon ngày nào giờ đã gục ngã rồi. Chú ngã xuống nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười. Tim nhỏ đã từng tự nói với lòng mình rằng : “Tim nhỏ sẽ chờ tim lớn cho đến khi tim nhỏ không còn gắng gượng được nữa.” Và tim nhỏ vẫn vui vì mình đã làm được điều đó. Nụ cười của tim nhỏ chính là vì thế. Từ từ, đôi mắt tim nhỏ khép lại. Hình ảnh trước mặt cứ mờ dần, mờ dần rồi chìm vào bóng tối. Kết thúc rồi, tim nhỏ không còn đủ hơi sức để cố gắng nữa. Hơi thở tim nhỏ cứ lịm dần cho đến khi ***g ngực không còn nhấp nhô nữa. Dòng máu chảy ra ngoài như kéo đi hết chút sức lực nhỏ bé còn lại….Tim nhỏ…….chết rồi……….

Gió điên cuồng gào thét bên ngoài. Gió muốn phá tan cánh cửa kia để cứu lấy tim nhỏ. Nhưng làm sao gió có thể vào được khi tim nhỏ đã đóng cánh cửa trái tim, cũng chính là ngôi nhà của mình. Gió tàn phá tất cả để cứu tim nhỏ. Nhưng không kịp nữa, lúc đôi hàng mi tim nhỏ khép lại. Cũng chính là lúc cánh cửa ngôi nhà bật mở. Tim nhỏ không thể giữ nổi nó. Gió lao vào ôm lấy tim nhỏ mà gào khóc. Gió cuốn lấy tim nhỏ như muốn máu đừng chảy nữa, tim nhỏ sẽ chết mất. Đúng là máu của tim nhỏ đã ngừng chảy, nhưng là những giọt máu cuối cùng……….Gió nằm vật bên tim nhỏ mà khóc. Gió có thể làm gì bây giờ, tim nhỏ đi rồi. Chú lính chì nhỏ bé hàng ngày ngồi ngoài mỏm đá hướng về phía mặt trời hay nói chuyện cùng gió đã đi rồi. Gió vuốt lấy khuôn mặt đầy vết sẹo của tim nhỏ, gió thấy sao nó đẹp quá. Khuôn mặt hồng hào ngày nào giờ trở nên lạnh lẽo. Tay gió dính đầy máu, máu của tim nhỏ đấy mọi người ah. Những giọt máu cuối cùng của tim nhỏ đấy. Ôm lấy đôi bàn tay đầy máu, gió áp vào ***g ngực mà gục khóc.

Gió thương tim nhỏ nhiều lắm. Gió nhớ cái khuôn mặt ngô nghe nhưng đầy hạnh phúc khi tim nhỏ kể về tim lớn cho mình nghe. Nụ cười hàng ngày của tim nhỏ đâu rồi ???.... Sao tim nhỏ cứ im lặng vậy ???? Nói với gió đi, kể cho gió nghe những câu chuyện ngày xưa đi………Gió muốn nghe lại lắm………………. Gió muốn nghe tim nhỏ kể chuyện lắm………….. Tim nhỏ kể cho gió nghe đi, đừng im lặng như thế có được không ? Sao tim nhỏ im lặng quá vậy ……….Gió van tim nhỏ mà…………… Nói với gió đi, một lời thôi…….

Thân xác tim nhỏ cứ lạnh dần, lạnh dần. Gió muốn truyền hơi ấm của mình cho tim nhỏ cũng không được. Gió hận mình tại sao đã nói ra những lời thật lòng đó với tim nhỏ. Gió đã hại chết tim nhỏ rồi……Chính gió đã gϊếŧ chết tim nhỏ…..Tại sao tim nhỏ phải chết chứ……Gió không hề muốn như thế. Gió muốn tim nhỏ đừng khổ sở chờ đợi nữa. Gió đâu có biết rằng, sự chờ đợi ấy là niềm sống duy nhất của tim nhỏ. Là động lực để tim nhỏ gắng gượng vượt qua những đau đớn, những vết rách mà tim lớn đã gây ra….

Gió ôm tim nhỏ thật lâu. Lâu cho đến khi con người tim nhỏ lạnh lẽo. Gió biết lúc đó gió không thể làm gì cho tim nhỏ nữa rồi. Gió mang thân xác tim nhỏ lên đồi rồi âm thầm dùng bàn tay mình chôn cất…Gió mang hạt của những loài hoa đẹp nhất về rải lên mộ tim nhỏ. Gió muốn dành cho tim nhỏ những gì đẹp nhất. Thời gian cứ dần qua đi, các hạt giống bắt đầu nảy mầm trên thân xác tim nhỏ. Nhiều hoa lắm. Trăm hoa như muốn khoe hết sắc hương của mình để dành tặng cho tim nhỏ. Nhưng điều lạ kì thay. Một cây hoa hồng vẫn chưa chịu nở nụ hoa nào. Trong khi tất cả những cây hồng khác khoe sắc thắm với nhiều màu đỏ, trắng, vàng,…thì cây hoa này vẫn thầm lặng. Cây đầy gai góc vươn lên trên tất cả các loài hoa khác. Gió bỗng thấy kì lạ nên càng cố sức chăm sóc cho cây. Cây cứ lớn, cứ vươn cao cho đến khi cây hoàn toàn cuốn lây bia một của tim nhỏ. Cây bắt đầu ra hoa. Một nụ hoa như bao nụ hoa bình thường. Hoa nở, một màu đen chết choc. Nhưng gió biết, bông hoa đó chính là tim nhỏ. Bông hoa xuất phát từ tim nhỏ đã nở rồi. Gió vui lắm, vì gió biết rằng : Tim nhỏ vẫn còn sống, vẫn luôn ở bên cạnh gió…….

Dần dần, rồi những hoa kia cũng phải tàn úa. Nhưng còn cây hoa này thì không. Nó vẫn đứng đó. Vẫn nở hoa cho dù mùa đông lạnh giá nó vẫn nở hoa. Không một loài côn trùng nào dám đến gần, vì hoa quá gai góc, quá đáng sợ và vững vàn. Chú lính chì dũng cảm vẫn còn sống, chỉ là chú ta hiện diện trong một bông hoa mà thôi. Bông hoa như vẫn nở một nụ cười với gió vậy………..

Thêm Bình Luận