Chương 24: Quá khứ về em (2)
Em tỉnh dậy trong căn phòng của mình. Căn phòng màu hồng thân thuộc lớn cùng e theo năm tháng. Nhưng tại sao, bây giờ nó lạnh lẽo như vậy. KHông một tiếng động. E như rơi vào vực thẳm sâu hun hút không nhìn thấy ánh sáng. Em ngồi co lại như để tự an ủi mình, tự khép lại với mọi người xung quanh. Lạnh, nó lạnh lắm, e hốt hoảng run sợ với cuộc sống trước mặt……..
Cứ mỗi lần đêm đến, là e lại không thể nào nhắm mắt. E sợ màn đêm sẽ kéo e đi xa mãi, bây giờ mẹ là người em yêu quý nhất. Là tất cả của e, em sợ sẽ rời xa người mẹ dịu hiền của mình. Ngay từ nhỏ, e đã không có được một gia đình trọn vẹn. E đã thiếu đi tình yêu thương của người cha ngay từ khi vừa sinh ra. Nhìn những gia đình khác tận hưởng niềm vui hạnh phúc, là e lại không thể nào chịu đựng được. Có một lần, nhìn gia đình người khác, người cha vui mừng bế một bé gái trong nỗi niềm hạnh phúc khôn tả. Bất giác e bật khóc. E khóc như một đứa trẻ. Tại sao cuộc đời e lại không thể đón nhận cái tình yêu mong manh ấy. Mẹ luôn giấu e sự thật về cha. Không bao giờ cho e biết dc điều đó. E không hề trách mẹ bởi những năm tháng khổ cực mẹ đã nuôi e khôn lớn mà không hề có sự giúp đỡ từ người chồng mình.
Mẹ bây giờ là người thân duy nhất. Nhưng e lại không thể tâm sự với mẹ. Bên ngoài e luôn phải nở một bộ mặt tươi cười, một bộ mặt hạnh phúc đến giả tạo. Nhưng đằng sau ấy là nước mắt, là niềm đau vô hạn. E như một con rối của cảm xúc. Không thể bộc lộ tình cảm thật của mình. Còn gì đau đớn hơn người mà e giấu lại là người mẹ của mình. E không muốn mẹ buồn, không muốn mẹ lại phiền lòng vì những chuyện xảy ra với e. Mang một chiếc mặt nạ cảm xúc có làm mọi chuyện trở nên tốt hơn không ? Không thể nào như vậy. Đáng lẽ e sẽ có hạnh phúc, một mái ấm nhỏ bé mà e mong chờ. Thế nhưng e nào có được diều giản đơn ấy. Sự thật tàn khốc đã vùi dập cái mong ước nhỏ nhoi của e và đẩy e vào hiện trạng bây giờ. Có lẽ tình yêu trong e, tất cả đã chấm dứt……..
Cuối cùng cái ngày định mệnh ấy cũng đến, cái ngày mà e bước lên xe hoa kiêu xa và lộng lẫy. Em đã quyết định rồi, em phải đắn đo suy nghĩ mãi mới có thể quyết định được điều đó. Em quyết định làm một việc có thể coi là rồ dại nhất từ trước đến giờ. Một việc trả giá bằng cả danh dự của e, của cả gia đình. E sẽ trả thù cái kẻ đã gây ra sự đau khổ này cho e …….
Như bất cứ cô dâu nào khác, e luôn tươi cười. E tỏ vẻ hạnh phúc trong ngày cưới của mình. Không ai có thể nhận ra điều đó, em đã sắp đặt tất cả với một sự bí mật âm thầm, với nỗi đau cào xé nhưng e vẫn phải làm điều ấy……
Vẫn là hắn, vẫn nở một nụ cười nắm lấy đôi bàn tay e. E ghê tởm bàn tay ấy. Nhưng còn cách nào khác. Khuôn mặt giả tạo của hắn đang nở một nụ cười với. Chưa bao giờ e có cảm giác thèm tát vào một cái gì đó giống như bản mặt của hắn bây giờ. Khách khứa bắt đầu ổn định lại chỗ ngồi. Sảnh tiệc bây giờ đông kín người. Hầu như tất cả bạn bè, bạn làm ăn của hai gia đình đều đến chúc mừng cho hạnh phúc của đôi lứa lúc này. E và hắn thật đẹp đôi. Chú rể tươi cười với một vẻ mặt điển trai, một sự nghiệp gia đình thành đạt. Còn e, một cô gái xinh đẹp hiền lành, ngây thơ trong sáng như ánh trăng rằm. Họ thật là một cặp đôi hoàn mỹ. Hoàn mỹ đến mức một vài người như ghen tị với điều đó…..
Sau lời cảm ơn của gia đình. Công đoạn làm lễ cũng đã đến. Hắn mở chai champagne, tiếng nổ vang lớn như để đánh dấu cho cuộc tình định mệnh. Dòng rượu vàng óng như hổ phúc chảy tràn trên những chiếc ly pha lê long lanh trong suốt. Người chủ trì bữa tiệc cất giọng hỏi :
- Anh D, anh có hứa với lòng mình rằng sẽ chấp nhận cưới cô Ngọc, yêu thương chăm sóc cô ấy suốt đời. Cho dù cô ấy có nghèo hèn, bệnh tật hay bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa không ???
- Vâng thưa ngài, tôi xin hứa với lòng mình như vậy.
- Cô Như Ngọc, cô có hứa với lòng mình mình rằng sẽ chấp nhận cưới anh D, yêu thương chăm sóc anh ấy suốt đời. Cho dù anh ấy có nghèo hèn, bệnh tật hay bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa không ???
-………!
- Cô Như Ngọc ???
-………Không thưa ngài. Cho dù có bất cứ chuyện gì, tôi cũng không bao giờ yêu thương con ác quỷ này……..
Dứt lời, một tiếng “..Chát..” vang lên giữa không gian yên lặng của buổi tiệc.
Cùng lúc đó, màn hình chiếu lên đoạn phim mà e đã xem trước đây. Cả khán dài im lặng phăng phắc theo dõi những gì diễn ra trên màn ảnh. Cuối cùng, một vài tiếng ồn ào nho nhỏ vang lên. E cất tiếng dõng dạc nói :
- Bây giờ mọi người đã rõ màn kịch này của hắn rồi chứ……
Nói xong, e vứt bó hoa xuống đất bước từng bước đi thanh thản ra ngoài. Cửa của khan phòng được e mở toang như để mở ra tương lai trước mắt cho e. Ánh sáng tràn ngập chói chang trong tâm hồn e lúc này……..
Trong khi đó trong khán phòng. Hương bước ra ngoài từ đằng sau cánh gà với khuôn mặt cực kì sang khoái. Cô nói :
- Bây giờ anh đã hiểu rồi chứ D. Ngày xưa tôi đã quá ngu ngốc trao cho anh tình yêu ngây thơ non nớt ấy. Bây giờ thì lòng dạ hiểm độc như a không còn được che đậy nữa đâu. Đây là món quà cuối cùng tôi dành tặng cho anh đấy….
Lại thêm một tiếng “..Chát..” nữa vang lên. Cú tát lần này xuất phát từ chính Hương. Còn hắn không thể cất nổi lời nữa. Sự bất ngờ khiến hắn không thể tin được những gì đang diễn ra. Hắn chỉ có thể đứng yên lặng mà nhìn mọi sự đổ vỡ hiện ra trước mắt mà thôi. Khán phòng lúc này ồn ào như vỡ chợ. Những lời bình phẩm, chê trách vang lên khắp nơi. Ở nơi nào đó còn vang lên vài tiếng chửi rủa hắn. Bố hắn vì quá mất mặt, lại thêm căn bệnh cao huyết áp nên đã ngã gục trước những gì xảy ra trong tiếng thét của mẹ hắn. Xe cấp cứu nhanh chóng đưa ông ấy ra khỏi buổi tiệc. Mẹ hắn đang phải chật vật tiễn những người khách ra về. Khuôn mặt bà bây giờ không thể nào giấu đi đâu được. Một vài người khách ra trước còn không thèm bắt bàn tay của bà. Ông T người sắp là đối tác kinh doanh của gia đình còn cất tiếng dõng dạc :
- Có lẽ phải xin lỗi chị. Việc hợp tác giữa hai công ty chúng ta chắc phải suy nghĩ lại. Gia đình và công ty chúng tôi không thể nào hợp tác cùng với hạng người như con trai chị. Mong chị hiểu cho. Chào chị….
Người khác thì nóng tính hơn, âm thanh như vang vọng khắp :
- Tôi nghĩ gia đình chị bây giờ sẽ không thể nào hợp tác được cùng với ai nữa đâu. Chúng tôi chính thức kết thúc hợp đồng với chị. Ngoài chị ra chúng tôi vẫn có rất nhiều bạn hàng muốn cùng hợp tác kinh doanh. Chào chị. Coi như giữa chúng ta không còn quan hệ làm ăn gì cả.
Mẹ hắn như muốn quỳ xuống van xin tất cả mọi người. Nhưng nào có tác dụng gì ? Họ không muốn làm ăn tiếp tục với một gia đình đầy âm mưu nham hiểm thế này. Chơi với rắn có ngày bị rắn cắn. Chơi với dao có ngày đứt tay. Họ là dân làm ăn nên rất hiểu điều này. Vả lại. Mất đi một đối thủ nghĩa là một cơ hội rộng mở. một miếng mồi béo bở được tung ra. Họ có thể làm ngơ ư. Sự sụp đổ của công ty này sẽ là món lợi với người khác. Haha. Sự thật quá cay đắng là như vậy. Thương trường là một chiến trường không dao nhưng phải khiến con người ta tự đi vào chỗ chết…….