Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Em yêu nó ư ? Nó như tràn ngập trong cơn mơ màu hồng này. Chia tay em. Nó trở về vời một niềm sung sướиɠ vô hạn. Mơ ước của nó thành hiện thực. Nó vui lắm chứ. Nhưng còn người con gái thầm yêu nó thì  …
Xem Thêm

Chương 23: Quá khứ về em
Cái tin nó nghỉ phép lan nhanh lắm. Những cuộc điện thoại hỏi thăm sức khỏe đến tới tấp khiến nó phải giải thích mệt cả người. Vui thật. Đúng là một bước lên mây, triệu người biết. Sống với nhau mà cứ giả tạo, giấu diếm mãi như thế sao ?.... Ném cái dt công việc sang một bên. Nó thay quần áo rồi gọi một cuộc dt cho pé Xấu Trai :

“Tút. Tút….”

- Vâng. E nghe.

- Hôm nay có hứng thú rảnh rỗi nhấm nháp cafe với a ko nào ? Lâu rồi a chưa uống cafe với e đấy...

- Vâng. Được thôi a. Hjhj. Mấy nay không gặp Kún nhớ ai đó chết luôn ý....

- Ây dà. Tội Kún quá vậy nhỉ. Thôi thì.......ừ thì.......kệ Kún. Hehehe.

- Nói kiểu đó vs người ta đấy....huhu....

- Hjhj. Thôi không đùa nữa. Vậy giờ anh lên đón nhá.

- Vâng. E chờ.....

Những câu hỏi về e lại đang xoay vòng trong đầu nó. E là ai ? Nó chưa bao giờ được biết về e. E cứ cố gắng né tránh câu câu hỏi của nó. Lần này, nó quyết phải hỏi cho rõ ràng. Cuộc sống của nó trải qua quá nhiều sự giấu diếm, quá nhiều rồi. Nó phát chán với những cái kiểu tránh né sự nghi ngờ của nó. Nội tâm nó nhiều lần muốn thét lên : “Dẹp đi....”. Cả trong công việc, tình cảm nó đều phải chịu đựng như vậy.......

Khuôn mặt xinh xắn lấp ló sau những chùm hoa tigon rũ phất phơ trong gió. E lúc nào cũng vậy. Luôn tươi vui, luôn nở một nụ cười trên môi như làn gió mát mùa xuân. Liệu nó có làm cho e hạnh phúc ? Nó cũng không biết nhưng nó vẫn cố gắng làm hết sức mình. Nó không hề muốn một cô gái như e lạ mất đi nụ cười đó. Nhưng giờ đây, nó phải làm sao ???.....

Những chiếc lá vàng cuối cùng rơi xuống như để níu kéo mùa thu ở lại. Có phải là vậy không ? Hay là gió thấy người mình yêu đã héo tàn. Nên gió lặng lẽ ôm lấy người yêu đặt xuống, để rồi lá hòa tan vào lòng đất. Em ngồi sau lưng vòng hai cánh tay thon dài ôm lấy nó. Đầu dựa vào lưng nó như để kiếm tìm một bờ vai dưa dẫm. Có lẽ là nó chăng ? Nhưng đối với nó bây giờ, đó lại là một hành động khiến lòng nó như bị cào nát. Nó thương e nhiều quá. E chỉ mãi mãi hi vọng ở nó mà thôi.......

Sáng hôm nay nó lịch sự hơn: quần jean, áo sơ mi. Em khoác tay nó đi vào với sự hãnh diện ngẩng cao đầu. Vài chàng trai ngắm nhìn e trong nỗi luyến tiếc. Có lẽ thế thật, e là món quà mà nhiều người mơ ước. Hôm nay e mặc một chiếc váy xòe, tóc thả bay lững lờ trong gió. Em thật dịu dàng trong khung cảnh này. Đột ngột e hỏi nó :

- E nghe nói mấy hôm nay anh xin nghỉ. Có chuyện gì vậy anh ? Quan trọng lắm nên a phải nghỉ ah ?

-......!

Em có biết. Nó xin nghỉ vì em đấy. Nó rối loạn trước những tình cảm của mình. Nó không muốn chọn lựa giữa e và cô ấy. Một sự thật quá khó khăn đang bao trùm lấy nó. Bây giờ nó có thể làm gì ngoài việc giấu tất cả sự thật ? Mỗi lần đối mặt với điều đó là nó lại không thể bình tĩnh được. Nó sợ mất đi một người. Nó tham lam ư ? Không. Nó tiếc cho tình yêu của mình đã đặt ở mỗi người.........

- E còn chuyện gì giấu anh phải không ???

- Sao anh lại hỏi như vậy ? Anh nghi ngờ e sao ???

- Em chưa bao giờ nói về trước kia. Mỗi lần a hỏi e đều tránh né bằng một câu chuyện khác. Anh biết là có thể nó đau khổ nhưng a vẫn muốn được nghe từ e. Nói đi được không e ?

- Vậy anh muốn biết gì về em ???

Giọng e sắc lạnh. Lần đầu tiên e khiến nó ngỡ ngàng như vậy. Mắt e nhìn thẳng vào nó như muốn lột trần sự thật. Em thay đổi rất nhanh....Nó không nhận ra e nữa.

Một cách chậm rãi. E nói :

- E biết. Rồi sẽ tới một ngày a sẽ hỏi những điều này............ Một ngày nào đó a muốn biết tường tận về e............... Nhưng e chỉ không ngờ rằng điều đó đến quá nhanh như bây giờ mà thôi. Có lẽ bây giờ cũng đã đến lúc đó rồi.................

- E chưa bao giờ kể về cái quá khứ trước kia của mình cho a. Tại sao vậy e ? Quá khứ mãi mãi là quá khứ cho dù có buồn đi chăng nữa.....

- Em không bao giờ, không bao giờ muốn nhắc lại những chuyện đó. Thế nhưng đó vẫn là những gì e đã từng trải qua. Và bây giờ người em yêu muốn biết những điều đó. Liệu em có thể nào không nói không a.....

- Một câu chuyện vui không thể làm bạn vui hai lần. Thì tại sao bạn lại cứ mãi buồn vì 1 chuyện. Cho dù sự thật thế nào đi nữa thì a cũng không trách e.......

Câu chuyện bắt đầu từ khi.......

................................................................................................

- Ngọc. Có anh D đến thăm con kìa....

- Dạ vâng. Mẹ mời anh ấy vào nhà uống nước đợi con một chút. Con xuống ngay đây.

Khẽ ngó qua ô cửa sổ. E nhìn thấy chiếc xe màu đen đang đậu trước nhà. Mẹ e đang cười mời chàng trai vừa mới bước từ trong xe ra vào nhà. Anh đã đến. Con trai một người bạn làm ăn của mẹ. Một anh chàng điển trai, phong cách rất hào hoa mà bất cứ đứa con gái nào cũng mơ mộng. E cũng rất thích anh ấy. Mái tóc bồng bềnh, gọng kính trắng lịch thiệp trên đôi mắt. Giọng nói ấm áp đầy tình cảm. E như say trước chàng trai ấy mất rồi......

Anh dẫn nó đến những nhà hàng lãng mạn, những nơi mà giới làm ăn thường hay đến. Anh giới thiệu nó với tất cả mọi người cứ như e là người yêu của anh ta vậy. Đôi má e lại được dịp đỏ hồng như chứng minh cho điều đó. Anh là người mà nó thích, là người mà nó quyết định trao trọn cả phần đời còn lại của mình.

Anh cầu hôn nó như một sự thật hiển nhiên. Ai cũng vui mừng cho điều đó. E cũng vậy. E vui vì người chồng tương lai của mình là một người thành đạt. Biết quan tâm đến nhiều điều và quan trọng nhất là người ấy yêu e. E nhận lời cầu hôn ấy trong e lệ, trong màu hồng của hạnh phúc. Thế nhưng........

5 ngày trước ngày cưới của e. Em lúc này đang vui mừng trong bộ váy cưới trắng tinh khôi. Mọi công việc đều được anh chuẩn bị một cách kĩ lưỡng. Có lẽ, e sẽ là người con gái hạnh phúc nhất nếu điều đó không xảy ra. Một sự thật tàn khốc mà e phải dc biết......

Một người bạn lâu năm của e hẹn e ra quán cafe. Đã lâu lắm rồi e không liên lạc với cô ấy. E vui mừng nhận lời mà không biết điều gì sẽ đến. Cafe Miền Đồng Thảo như nép mình bên con đường ray tránh xa cái ồn ào của phố xá SG. E xúng xính trong bộ váy hoa. Khuôn mặt luôn nở một nụ cười hạnh phúc.

- Lâu lắm rồi không gặp mày. Đi nước ngoài có mấy năm mà nhìn khác hẳn nhỉ. Bây giờ về VN ở luôn chứ. Càng vui. 5 ngày nữa đám cưới tao. Mày đến nhé. Có mày chắc nhiều người bất ngờ lắm. Hoa khôi Hương của ngày xưa mà.....

- Uhm. Tao mới về dc một tuần thôi. Mấy hôm trước nghe tin mày cưới chồng nên hẹn mày ra đây nói chuyện một chút. Hjhj.

...............

- Có một chuyện tao phải nói với mày Ngọc ah. Một chuyện quan trọng. Thực sự tao không muốn nói nhưng nếu để lâu tao sợ sẽ trễ mất.

- Chà Hương cá tính của ngày xưa đâu rồi ? Sao lại phải úp mở thế kia ?

- Uhm. Mày nên chuẩn bị tinh thần. Tao nghĩ có lẽ mày sẽ sock khi biết chuyện này đấy.....

- Không có sao đâu. Cứ nói ra xem nào. Mày cứ úp mở hoài càng làm tao tò mò đấy.

- Uhm.Vậy thì mày tự xem đi......

Chiếc laptop được mở lên. Một đoạn video được phát. Màn hình hiện ra hình ảnh một căn phòng được bài trí theo kiểu phương Tây. E nhìn quen lắm. Nhưng không hề biết dc là nơi nào. E cứ ngờ ngợ rằng, sao nó giống phòng khách của nhà anh quá. Nhưng e vẫn im lặng xem tiếp..... Một giọng nói vang lên. Là giọng của a. Đúng, là của anh. Hình dáng anh dần xuất hiện trước màn ảnh :

- Mày tìm được một e gái gia cảnh béo bở lại xinh đẹp quá nhỉ D !

- Haha. Tất nhiên. Tao lựa mà. Khổ nỗi con ấy khờ lắm. Chẳng biết gì. Mấy lần tao định thịt luôn rồi nhưng nghĩ lại cái công ty của bà mẹ nên thôi đó chứ.

- Thế cưới vợ rồi bỏ cuộc chơi ah ? Tiếc thế nhỉ. D thiếu gia cưới vợ rồi thì ae chơi đâu có vui....

- Cưới quái gì cái con ngu ngốc ấy. Chủ yếu là cái công ty thôi. Mày nghĩ tao yêu nó thật sao ? Chán chết....

- Haha. Vừa được tiền, vừa được tình. Mà công nhận, e ấy đẹp thật. Tao hơi tiếc mày ah....

- Gái mà tiếc quái gì. Mày trở nên đa cảm từ bao giờ thế.....

..............

E không còn nghe thấy gì nữa. Tai e như ù đi. Đúng là anh, là giọng nói của anh, là ngôi nhà của anh. E ngồi mà tâm hồn như đông cứng thành đá. Hình ảnh vẫn đều đều phát. Giọng nói của anh bây giờ không còn ấm nữa. Nó như từng nhát dao cứa sâu, xé toạc cái tâm hồn non nớt của e. Anh xem tình yêu của e như một trò chơi, một trò chơi mà anh có cả tiền, cả e nữa. E không thể chịu đựng nổi cái sự thật này. Mắt e bắt đầu mờ dần đi. Những hình ảnh trước mặt như dần tan biết. Và rồi, e gục xuống, e ngã người ra chiếc ghế trong tiếng kêu của Hương .............

Thêm Bình Luận