Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Em yêu nó ư ? Nó như tràn ngập trong cơn mơ màu hồng này. Chia tay em. Nó trở về vời một niềm sung sướиɠ vô hạn. Mơ ước của nó thành hiện thực. Nó vui lắm chứ. Nhưng còn người con gái thầm yêu nó thì  …
Xem Thêm

Chương 21: Mưa hay Mặt Trời rơi lệ
Những nốt nhạc bất hủ của Secret Garden vang lên trong cái khung cảnh yên tĩnh lộng gió này làm nó hơi rợn người. Bên cạnh nó giờ là e. Khuôn mặt đang tái đi vì lạnh. Nó đưa e vào xe. Bỗng e cất lời :

- Em biết. 6 năm qua, anh đau khổ rất nhiều. Sự đau khổ đó e cũng đã dc nếm trải. Trong suốt thời gian đó, e luôn tự dằn vặt mình. Tự trách mình tại sao lại hờ hững với anh. Sự im lặng của anh khiến e buồn lắm. Mỗi năm đến cái ngày ấy là e lại ngồi đó. Mong chờ một sự trở lại của anh như vô vọng. Tại sao vậy a ? E biết mình có lỗi. Nhưng tại sao 6 năm qua a không hề nhớ tới e. Không hề gửi cho e dù chỉ là một dòng tin nhắn.

- ……… !

- Anh trả lời em được không ?........... Liệu tình yêu đó có còn không anh ? Cái tình yêu của hoa Hướng Dương………. Tình yêu khiến tuyết rơi. E luôn nhớ những lời đó………… Những lời mà khi cạnh e, anh luôn nhắc tới. Những lời nói khiến bây giờ e dày vò…………Em đã khóc anh à. Khóc bên chính ly café của anh…………….. Khóc dưới cây hoa ban tím ngày nào a gặp e………..

Em nói trong nghẹn ngào nước mắt. Những hạt châu lung linh ấy cứ rơi tí tách trên khuôn mặt e. Sự nghẹn ngào của e làm lòng nó đau nhói. Nó không thể cất nổi lời mình. Nó ngại phải đối diện với khuôn mặt đẫm nước mắt của e bây giờ…..

- Anh xin lỗi. Nhưng một khi nỗi đau quá lớn, tất cả sẽ chìm vào im lặng. Đó cũng là nguyên nhân khiến a rời xa e. ……

- E đã cố quên a………... Cố tìm những người khác để thay đi nỗi nhớ về a. Nhưng không. Tại sao không một ai có thể khiến e quên dc cái tình cảm anh dành cho e ngày đó. …………Anh khiến e bực bội, khó chịu. Anh trao những yêu thương nồng nàn rồi lại thầm rặng ra đi như vậy. ………………..Anh có biết không anh ?

- Ngày đó, em còn nhớ chứ. Tình yêu ngày đó của a dành cho e. E còn nhớ chứ ? E đối xử với tình yêu của nó như vậy. E có biết. Mỗi lần e gắt lên. Là mỗi lần tim a lại đau. Anh đau vì ai ? Có phải vì e không ? A đau vì cái tình yêu của mình đã không được trân trọng.....

- ...........!

- E nói đi. Có đúng thế không ? Có đúng là em đã không cảm nhận dc tình yêu của nó. Cái tình yêu mà hàng ngày nó vẫn trân trọng. Vẫn đầy một mơ ước. E dập tắt cái tình yêu ấy như dập tắt một ánh lửa nhỏ nhoi.

- Em xin lỗi anh nhiều lắm............ E biết mình không bao giờ có thể bù đắp dc điều đó. Nhưng con người ta đâu phải là đá, cũng có cảm giác anh à................... Nhưng anh nào có biết dc suy nghĩ của e lúc đó. Xa anh, lòng e đau nhiều lắm. Anh có biết không ?????

E như vỡ òa trước cảm xúc. Trong xe lúc này chỉ còn tiếng nhạc cùng tiếng khóc rấm rứt của e. Em ôm lấy khuôn mặt mà khóc. Nước mắt tràn qua những khe hở từ kẽ tay rơi tí tách xuống sàn xe. Bỗng nhiên từng hạt nước tí tách rơi trên kính xe khiến nó kinh ngạc. Mưa ư ? Mưa giữa trời cuối thu thế này ư ? Dần dần. Mưa càng ngày càng rơi nặng hạt. Tiếng khóc của e như hòa vào cùng mưa. Mưa rơi thấu hiểu e, mưa rơi như minh chứng cho tấm lòng e. Thật sự nó không thể cứng rắn trước e nữa. Nó không thể lầm ngơ e lúc này. Rút chiếc khăn giấy lau nước mắt cho e. Từng giọt mước cứ nhẹ nhàng thấm vào giấy. Nó yêu e nhiều lắm. Nó biết vậy. Những lời nói của e như đánh vào tim nó. Tình yêu thầm lặng ngủ yên những năm qua như được nhen nhóm trở lại .......

- Em biết ngày đó mình đã sai lầm rất nhiều............. E sai mọi thứ anh à. E sai khi không nhận ra tình yêu của a................ Sai khi không nhận thấy a yêu e đến mức nào. 6 năm qua, sự trừng phạt như vậy là chưa đủ ư ? Em biết phải làm gì ? Làm gì đây a ?

- E đau ? Đau ư ? Em liệu có đau bằng a ? Những đau đớn dày vò khi đó e hiểu dc ko ? Ngày đó Nắng có bao giờ nhìn xuống, nhìn thấy hoa đang dần khô héo. Hoa đang rơi những giọt nước mắt vì Mặt Trời...........

- E bây giờ không phải là Mặt Trời.........Em là em. Là một cô gái mong chờ sự tha thứ từ a. A cứ mắng, cứ chửi e nếu điều đó làm a thấy nhẹ nhàng. E van anh hãy làm điều đó đi.........

- Với em. Điều đó liệu anh có thể làm dc ư ? Nếu thật sự a làm dc điều đó. A đã không còn là a. Không còn là cái người vẫn yêu e ngày nào...........

- Anh vẫn còn yêu e ?????

- .........!

- Anh nói đi. Trả lời e đi. Ngày xưa a luôn là người ra cu6 hỏi và bắt e phải trả lời. Tại sao một câu hỏi này của e anh không thể trả lời ????

- ..............!

- Nói đi anh. Một lời thôi. Một lời để e biết rằng mình vẫn còn a. Tình yêu ngày đó đã chết rồi ư ? E đã quá muộn màng phải không a ? Cuối cùng, Mặt Trời đã khóc. Khóc vì đánh mất hoa. Hoa không còn hướng đến Mặt Trời nữa...............

Càng nói. E càng khóc. E tựa hẳn vào cửa mà khóc. Mái tóc dài buông xõa hờ hững đến vô tình.....

- ...........Hoa vẫn luôn hướng về phía Mặt Trời như một sự thật hiển nhiên e ah .................

E ôm chầm lấy nó. Đôi môi anh đào hé mở. E hôn nó với một tình yêu dạt dào. Nụ hôn mà em đã mong muốn trao cho nó từ lâu lắm rồi. E muốn trao cho nó từ ngày e nhận ra em yêu nó. Tay e ôm chặt lấy nó như không bao giờ muốn rời xa nó thêm một lần nào nữa.

Nó không thể, không thể cưỡng lại nụ hôn của e lúc này. Tình yêu mà nó dành cho e đang bùng cháy một cách mạnh mẽ. Nó đáp trả với một sự nồng nhiệt vô tận. Hai người cứ thế hôn nhau. Cuốn lấy nhau trong dạt dào cảm xúc. Hai con người đã chờ quá lâu để đến dc với nhau. Mưa cứ rơi hoài, rơi mãi. Nhưng có hề chi. Bởi giờ đây, trong lòng nó. Ánh nắng chói chang của e đã soi đến. Môi e thật ngọt ngào. Tình yêu của hai con người đang hòa vào nhau. Họ yêu nhau nhiều lắm. Thời gian chia cách họ quá xa rồi. Mọi người thường nói ông trời tàn nhẫn. Sao cứ phải chia cách tình yêu của cả hai con người. Thế nhưng với nó. Ông trời thật tốt. Thật sáng suốt. Vì nếu không có cách xa, không có sự nhớ nhung. Liệu tình yêu đó có bền vững. Chuyện tình bên cây cầu Ô Thước. Đến bây giờ nó mới thấu hiểu được nỗi nhớ nhung, xót xa và cả vui mừng mà Ngưu Lang – Chức Nữ phải chịu đựng. Cũng giống như nó bây giờ. Lúc đó, Chức Nữ chỉ khóc, khóc thật nhiều. Nước mắt của hạnh phúc hay là giọt nước mắt tiếc thương cho những giây phút đằng đẵng xa nhau.......

Thật lạ là e vẫn hôn nó. Nhưng hai hàng nước mắt của e vẫn không ngừng chảy. Nước mắt của e được tích tụ bấy lâu nay chỉ để rơi vào ngày này. Cái ngày mà đôi ta có nhau. Ngày này đã đến và e có thể khóc dc rồi. E khóc cho thỏa mãn những nhớ nhung, những đau đớn hối hận mà em phải chịu….Mặt trời đã khóc thật rồi……

Thêm Bình Luận