Chương 22

Cô cầm bó hoa và đi thẳng đến văn phòng trên tầng hai. Như mọi khi, cô không gõ cửa. Judith bước vào rồi đóng sầm cửa lại.

"Có phải anh không?"

Derrick đang tập trung vào công việc nên tỏ ra không hài lòng và cau mày trước sự xuất hiện đột ngột của cô.

"Có chuyện gì?"

"Bó hoa này. Là anh đặt đúng không?"

Derrick phát hiện ra bó hoa cô đang cầm, và khuôn mặt anh ta ngay lập tức lộ ra vẻ như có chuyện gì đó không ổn. Nhưng nó nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường, và anh ta chậm chạp đứng dậy. Judith khoanh tay nhìn chằm chằm vào anh khi anh tiến về phía cô.

""Tôi đoán là anh muốn nɠɵạı ŧìиɧ nhưng cũng muốn chăm chút cho hình ảnh của mình đúng không?"

Derrick đã đứng trước mặt cô trước khi cô biết điều đó, anh càng cau mày hơn khi nghe những lời chế giễu của cô.

“Gì?”

Judith đã nghĩ rằng lý do anh ta đặt một bó hoa đến dinh thự là vì anh muốn xuất hiện như một người chồng chung thủy trước mặt những người khác. Anh ta muốn xuất hiện như thể mình là một người chồng si mê cuồng nhiệt đặt hoa tại Cửa hàng hoa Merson nổi tiếng và tự tay tặng nó cho vợ.

Tuy nhiên, ngay khi cô nhìn thấy khuôn mặt và lông mày của anh ta nhíu lại, những suy nghĩ đó bắt đầu lung lay. Haha - Derrick dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô và bật lên một tràng cười nhỏ không thể kiểm soát. Cuối cùng, anh ta giật lấy đi bó hoa mà Judith đang cầm trên tay.

“Tôi không định tặng cái này cho cô.”

Derrick ôm bó hoa trước ngực và đi về phía bàn. Ngay sau đó, anh mở ngăn kéo và lấy ra một thứ gì đó. Đó là một chiếc vòng cổ làm sáng bừng cả phòng làm việc. Một chiếc vòng cổ kim cương phát ra ánh sáng rực rỡ ngay cả khi nó ở trong một nơi tối tăm.

“Đó là một món quà mà tôi sẽ tặng cho người tôi yêu.”

Derrick nói, đặt chiếc vòng vào bên trong bó hoa. Judith nhanh chóng nhận ra "người tôi yêu" là ai. Hai ngày trước anh ta và Silvia Wirell đã cãi nhau vì một vấn đề gì đó. Vì vậy, người mà anh ta đang đề cập đến lúc này chắc chắn sẽ là cô ta, Silvia Wirell.

“Không đời nào tôi sẽ tặng một món quà như thế này cho cô.”

Miệng Derrick chỉ đầy những lời lẽ cay độc giống như anh ta là một người quyết tâm khıêυ khí©h nội tâm của cô. Mặc dù cô biết rõ về ý định của anh ta, nhưng lần này Judith không thể hành động điềm đạm như thường lệ. Lúc này đây, cô đang ở trong tình huống mất trí, xấu hổ vì ảo tưởng rằng bó hoa là dành cho cô.

Sự việc xảy ra ngày hôm đó là một kỷ niệm mà mỗi khi nhớ lại chỉ khiến cô cồn cào và chua xót. Judith lắc đầu để gạt ký ức khó chịu sang một bên. Cô thậm chí còn không rời mắt khỏi vườn hoa mà cô đang chăm chú nhìn.

Và chính lúc cô rẽ vào góc hành lang đó. Mải mê gạt bỏ đi ký ức cũ, cô thậm chí còn không nhận ra ai đang đi đến từ phía bên kia.

"Kyaa!"

Khoảnh khắc họ tình cờ gặp nhau, Judith đã may mắn vịn vào mép tường và không bị ngã, trong khi người kia thì ngã xuống cái oạch. Judith hơi choáng nhưng ngay lập tức nhìn thấy người bị ngã và đưa tay về phía người đó.

"Cô ổn không?"

"À vâng…"

Người đang đi từ góc đối diện là một người phụ nữ trẻ. Người phụ nữ với vẻ mặt sững sờ như thể cô ấy không biết chuyện gì vừa xảy ra với mình, và cô ấy nắm lấy tay Judith với vẻ bàng hoàng cùng bối rối. Judith đã giúp cô ấy đứng dậy và trong khoảnh khắc đó ánh mắt cô tập trung vào một nơi. Cụ thể, đó là chiếc cổ của người phụ nữ.

Ở đó, một chiếc vòng cổ xinh đẹp, chỉ cần nhìn vào là đã làm cô lóa mắt, đang được đeo trên chiếc cổ trắng ngần và xinh đẹp như một con nai tơ của người phụ nữ. Những sợi dây chuyền vàng được đan xen tinh xảo với nhau và một viên kim cương rực rỡ nằm ở giữa.

Judith cảm thấy một cảm giác mờ mịt khi cô nhìn thấy chiếc vòng cổ. Nó cũng chính là chiếc vòng cổ vừa mới xuất hiện trong hồi tưởng của cô. Đó là chiếc vòng cổ mà Derrick đã đặt bên trong bó hoa.

Judith mắt từ từ chuyển động. Một chút căng thẳng tràn ngập trong lòng.

Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ mà cô đã đυ.ng phải. Mái tóc màu nâu nhạt với ánh nắng chiếu xuống óng ánh, đôi mắt xanh lục sống động trong veo và tươi mát khiến người ta có cảm giác như đang bước vào một khu rừng. Những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của cô ấy hài hòa với đôi mắt tinh anh.

Cho đến nay, Judith chưa bao giờ gặp Silvia Wirell. Tuy nhiên, không hẳn là cô cảm thấy xa lạ. Điều đó có lẽ vì cô ta là đối tượng mà cô đã nghe nói đến hàng chục lần qua những bản báo cáo. Khi nhìn vào đôi mắt tinh tường ấy, người chồng đã khuất luôn gắn bó với cô cho đến trước khi anh ta chống chọi lại căn bệnh quái ác, tự nhiên hiện lên trong tâm trí cô.

"Cảm ơn cô."

Silvia Wirell thể hiện sự biết ơn của mình, hai tay nắm chặt vào nhau.

Silvia khẽ ngẩng đầu lên và nhìn Judith với ánh nhìn hơi trống rỗng. Có vẻ như cô ấy đang ngạc nhiên trước vẻ ngoài lộng lẫy như tiên nữ của Judith hơn là nhận ra rằng cô là vợ của Derrick.

Nhớ ra nơi này là Hoàng cung và có lẽ có rất nhiều ánh mắt đang nhìn bọn họ. Đó là lý do tại sao Judith muốn đi nhanh qua trong khi Silvia Wirell không để ý, nhưng kỳ lạ thay, Judith không thể rời mắt khỏi cô ta.

Cuối cùng, cô đã gặp được người tình của chồng mình. Ý nghĩ đó không rời khỏi tâm trí cô.

Derrick cực kỳ lăng nhăng và anh ta cũng có một sở thích đặc biệt kỳ lạ. Anh ta là người đàn ông thường xuyên thay đổi những người phụ nữ bên cạnh, cứ hai tháng một lần, một cách dễ dàng và nhanh chóng. Đó là một hành động kéo dài ngay cả sau khi anh kết hôn với Judith.

Nhưng Silvia Wirell là người đã khiến một người đàn ông như anh ta không thể tiếp tục làm thế vì anh ta đã yêu cô ta sâu đậm. Và giờ cô ta đang đứng trước mặt Judith.

Mặc dù Judith không yêu Derrick nhưng cô biết rõ về thói trăng hoa của chồng hơn bất kỳ ai khác. Đó là lý do tại sao cô vô cùng tò mò. Chồng cô, người yêu của Silvia đã chết. Nhưng cô không thể dễ dàng rời mắt khỏi cô ta vì cô tự hỏi đâu là điều đã thu hút người đàn ông đẹp trai nhưng ăn chơi vô độ ấy.

Có điều gì đặc biệt về cô ta sao?

"Judith."

Đột nhiên một âm thanh từ phía sau khiến ánh mắt vốn dán chặt vào mặt Silvia của Judith dao động. Judith vội vàng quay đầu lại trước giọng nói quen thuộc. Và từ giọng nói đó, Derrick đang đứng lơ đãng nhìn cô.

Judith trở nên chết lặng vào lúc đó. Cô cho rằng vừa rồi anh vừa gọi tên cô, nhưng đó là ảo giác của chính cô sao?

Không. Anh ấy rõ ràng gọi cô là "Judith." Đây là lần đầu tiên anh, ác quỷ Derrick, gọi tên cô, và cảm giác quá khác lạ, khiến cơ thể cô nổi hết cả da gà. Có vẻ như cô ấy đang được gọi một cách dịu dàng bởi một người mà cô ấy chắc chắn không mong đợi làm như vậy.

Khi cô lơ đãng đứng đó, Judith sực tỉnh khi cô nhìn thấy anh đến gần cô. Cô muốn chạy đến chỗ anh ngay lập tức và hỏi anh những chuyện mà anh đã nói cùng Hoàng đế. Nhưng trước khi cô có thể làm như vậy thì Silvia Wirell đã chiếm lấy tâm trí cô.

Cảm giác có điều gì đó không ổn, Judith khẽ liếc mắt quan sát Silvia Wirell. Mặt cô ta tái mét sau khi thấy Derrick xuất hiện.

“Cô..Công tước…?”

Như một người nhìn thấy điều gì đó khó hiểu, bàn tay che môi của Silvia run lên. Giọng nói thoát ra khỏi môi cô ta đầy thảng thốt kinh ngạc.

Ngay lập tức, Derrick sải bước xuống nơi cả hai đang đứng. Anh tiến về phía Judith, không một chút quan tâm đến Silvia và rồi anh mở miệng.

"Anh nghĩ em sẽ đợi anh, nhưng em đã đi đâu mà không nói một lời nào vậy?"

"Chuyện đó, tôi nghĩ rằng buổi gặp mặt của anh với Hoàng đế bệ hạ sẽ mất nhiều thời gian hơn nữa ..."

Trái tim của Judith đập mạnh đầy lo lắng khi cô nhận thấy khoảng cách giữa họ ngày càng gần.

Derrick hiện tại sẽ không nhận ra Silvia Wirell, vì anh ấy không phải là người chồng đã chết của cô mà là ác quỷ Derrick. Đó có lẽ là lý do tại sao anh ấy không liếc nhìn cô ta giống như anh chỉ là một người xa lạ đi ngang qua Silvia.

Thay vào đó, sự hiện diện của cô ta khiến Judith bận tâm nhiều hơn, và đầu cô bắt đầu đau. Đó là vì cô đã không biết rằng mình sắp đυ.ng phải cô nhân tình vô liêm sỉ của chồng mình ở đây.

"Đi thôi."

Judith ngay lập tức nói, lo lắng rằng một tin đồn sẽ lan truyền vô cớ vì những ánh mắt dò xét từ những người khác.

Khi Judith đi bên cạnh Derrick, cô liếc nhìn Silvia. Khuôn mặt của Silvia Wirell tái đi một cách đáng sợ vì nhận ra người mà cô ta gặp là ai.

Judith đọc được nhiều loại cảm xúc khác nhau từ đôi mắt đang nhìn cô. Nhìn thấy Silvia không thể che giấu cảm xúc của chính mình, cô đã nghĩ rằng cô ta có vẻ là một người phụ nữ thực sự ngây thơ. Cô ta thậm chí sẽ không thể lường trước được điều gì đó như thế này sẽ xảy ra khi Derrick xuất hiện từ phía sau.

Ngay khi nhìn thấy vẻ ngây thơ vô tội như vậy, Judith cảm thấy ngột ngạt như thể một tảng đá đè lên ngực cô.

Judith đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn khi che giấu chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của hai người, cũng như giả vờ không biết về chuyện đó cho đến khi chồng cô qua đời? Không những thế, cô còn chịu đựng những sự sỉ nhục trong những buổi tiệc trà.

Chuyện nɠɵạı ŧìиɧ là lỗi của hai người đó, hoàn toàn không phải của Judith. Tuy nhiên, nhiều người trong xã hội thượng lưu luôn thì thầm bất cứ khi nào họ nhìn thấy Judith, như thể đó là lỗi của cô vậy.

Nếu xem xét kỹ, có thể phần nào lỗi ở phía người vợ, vì cô không thể giám sát chồng mình. Nhưng Derrick Vaisil có thực sự là một người đàn ông luôn lắng nghe một người giám sát anh ta? Tuyệt đối không. Vì vậy, chuyện đó là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của Judith.

Tuy nhiên, không hiểu tại sao cô phải sống như thế này, ngay cả khi đó là một sai lầm cô không phạm phải, và trong khoảnh khắc đó, sự tức giận trào dâng trong cô. Kẻ có lỗi là người chồng đã chết kia. Mặc dù cô không thể nổi giận với anh ta, nhưng sẽ không có lòng thương xót nào dành cho người phụ nữ trước mặt cô.

"Nhân tiện."

Ngay khoảnh khắc Judith chuẩn bị vượt qua Silvia, cô dừng lại.

"Chiếc vòng cổ thực sự rất đẹp."

Trước những lời cô ấy nói, cô ấy hơi quay đầu lại. Toàn thân Silvia như bị đông cứng. Cùng với đó, cô ta cảm thấy trái tim mình dường như cũng ngừng đập. Trên thực tế, khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta trắng như một tờ giấy.

Judith nhìn cô ta với ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng rồi cô dẫn Derrick ra khỏi tòa nhà chính. Ngay khi rời khỏi không gian nơi cô ở với Silvia, cuối cùng cô cũng có thể thở bình thường lại. Với rất nhiều cảm xúc lắng xuống, cô đột ngột cảm thấy chóng mặt và toàn thân đột nhiên mất đi sức lực. Derrick đỡ lấy cô.

"Có chuyện gì vậy?"

“Tự nhiên tôi chóng mặt quá, vì vậy…”

Derrick cau mày rồi đột ngột hạ tay xuống và nâng cô lên trong vòng tay của mình. Judith ngạc nhiên vòng tay qua cổ anh.

"Anh làm gì đấy?"

"Em thấy đấy, anh nghĩ em sẽ bị ngã trên đường đến xe ngựa mất."

Quả thực thì cơ thể cô đã mất đi một chút sức lực, nhưng nó không đến mức cô sẽ ngã xuống. Ngay từ đầu cô không phải là người yếu đuối. Đầu óc cô chỉ trở nên choáng váng một chút trong cuộc gặp gỡ khó xử này, và cô thậm chí đã không hề bị sốc nặng vì nó. Đó là bởi vì, không ai biết rằng cô đã mong đợi được gặp Silvia như thế nào dù chỉ một lần.

*****

P/S: Nữ phụ đã xuất hiện rồi, mà bị anh Derrick quăng cho nguyên cục lơ hơ hơ