Chương 20

Judith cụp mắt, tâm trí cô trở nên phức tạp và bối rối khi ngón tay anh đột nhiên gõ vào trán cô. Không để cô kịp nhận ra, ngón tay của Derrick hạ xuống trước mũi cô.

"Em đang nghĩ gì mà nhập tâm đến vậy?"

Đó là một cảm giác kỳ lạ. Bàn tay anh chạm vào trán cô, và ngay khi anh lấy nó ra, vô số suy nghĩ dày vò cô từ trước đến nay đều tan biến trong không khí mỏng manh. Tâm trí cô ấy trở nên rõ ràng, và cơn đau đầu cũng biến mất.

Cảm thấy hoang mang, Judith đưa tay vuốt trán.

“Tại sao đột nhiên…”

Derrick cười khúc khích khi cô lẩm bẩm.

"Anh đã bí mật nhìn nó, và bình thường thì nó sẽ không ồn ào."

"Nhìn vào ... anh đã làm điều đó, ngay lúc này ư?"

Hiện tượng bất ngờ xảy ra dường như là một minh chứng về sức mạnh mà anh ta sử dụng. Ngay khi Judith mở to mắt hỏi, Derrick nghịch ngợm cong khóe miệng. Judith đang bình tĩnh suy nghĩ về lời nói của mình thì há to miệng kinh ngạc trước ý nghĩ đột ngột xảy ra.

“Đừng nói với tôi là vừa rồi anh đã nhìn vào tâm trí của tôi? Anh có thể đọc được suy nghĩ của tôi ư?”

"Chắc chắn rồi."

Toàn bộ cơ thể Judith cứng đờ trước câu trả lời mà Derrick bình tĩnh nói với cô. Nếu ma thuật có thể giải quyết không chỉ phần thể chất mà còn cả phần tinh thần, vậy trong trường hợp cô hỏi thì đúng như anh nói.

"Vậy là, cho đến hiện tại, tất cả, tất cả suy nghĩ của tôi ..."

Cô đã nghĩ về điều gì trong suốt thời gian qua trước mặt anh.

Judith cố gắng nhớ lại những suy nghĩ của mình một cách nhanh chóng. Nhưng những ký ức đã trôi qua không dễ dàng hiện ra trong tâm trí cô. Derrick nhìn đôi mắt cô di chuyển sang trái phải không ngừng nghỉ, anh nâng người lên và cười khẽ.

“Anh đùa thôi. Em đang chửi rủa anh hay gì đó? Sao trông em lo lắng quá vậy?”

Khi cô lo lắng đến mức này thì anh lại giơ hai tay lên không trung với vẻ mặt lãnh đạm. Sột soạt. Sau đó, một vật to lớn bay từ cửa sổ đang mở và hạ cánh đều đặn trên tay anh. Judith cử động cơ thể hết mức có thể trước sự hiện diện bất ngờ. Tuy nhiên, cô nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm sau khi phát hiện ra đôi cánh đen trông rất quen thuộc.

"Mà không, thật ra anh không đùa, nhưng anh chưa thể đọc được."

“… Anh chưa thể?”

“Anh chỉ mới lấy lại một chút năng lượng mà anh đã mất khi bị mắc kẹt trong cơ thể này thôi.”

Anh dễ dàng rút lá thư từ hộp đựng chuyên chở treo trên chân con chim đen Carmen và lẩm bẩm một mình, tạo ra những âm thanh như có điều gì đó chợt hiện ra trong đầu anh.

“Điều đó nhắc anh nhớ rằng, Hannibal đã rất xuất sắc trong lĩnh vực này.”

Judith cảm thấy nhẹ nhõm trước những lời nói đùa của anh, cô nghiêng đầu sang một bên trước chủ đề đột nhiên được đề cập đến.

"Anh đang nói về gì vậy?"

“Về Hannibal. Tên đó có một khả năng đáng chú ý là làm rối tung tâm trí của người khác. Vì thế…"

Derrick di chuyển đầu sang một bên đầy đe dọa. Tròng mắt của anh lúc nãy còn rõ ràng là màu tím, giờ lại ánh lên những luồng màu đỏ.

"Sở trường của hắn là làm suy sụp tinh thần của người khác."

Chuyện như chưa từng xảy ra, nhưng bắt gặp đôi mắt đỏ rực của anh, cô sợ chết khϊếp như thể đang thực sự trải qua chuyện đó mặc dù chỉ nghe kể lại câu chuyện. Judith nuốt nước bọt.

"Chà, hắn ta là một tên khốn được sinh ra với khả năng độc ác như thế."

Sau khi nghe mô tả về hắn, dù cho thế nào đi nữa thì Judith cũng không muốn gặp tên ác quỷ Hannibal này một chút nào.

* * *

Ngày mà họ phải yết kiến

Hoàng đế đã đến chỉ trong nháy mắt.

"Thưa bà, việc chuẩn bị đã hoàn tất."

Judith ngẩng đầu trước những lời mà người hầu gái nói với cô khi cô lùi lại.

Khuôn mặt hiện lên trong gương đẹp như những bông hoa chớm nở vào mùa xuân. Ít nhất, trong mắt người khác, nó trông như vậy. Thực ra, trước khi cô ấy mặc quần áo, Judith đã lo lắng về những quần thâm bên dưới đôi mắt của mình. May mắn là chúng không quá rõ vì đã được thoa một lớp phấn trên đó.

Họ thậm chí còn chưa được gặp Hoàng đế, nhưng cô cảm thấy như mình đã hoàn toàn kiệt sức. Trong hai ngày vừa qua, cô bận rộn kiểm tra cách cư xử của Derrick.

Giống như một con rắn, Killiton có xu hướng bóp nghẹt người khác cho đến khi họ trở nên khó thở. Mặc dù Judith đã từng gặp qua ngài ấy trong các buổi họp mặt chính thức nhưng những lúc đó ngài ấy luôn là một người đàn ông thường xuyên quở trách người khác tùy theo tâm trạng của mình. Vì vậy cô đã nghĩ vào dịp riêng tư này, đối với một người như thế, ác quỷ Derrick chính là con mồi lý tưởng để cắn xé.

Cách cư xử vô văn hóa, cách nói thô tục và một ấn tượng thô thiển không tinh tế. Không nghi ngờ gì nữa, nó sẽ tạo ra một bầu không khí khác hẳn so với Derrick Vaisil trước khi anh ta chết. Đó là lý do tại sao cô đã cố gắng hết sức để điều chỉnh hành vi của anh ta bằng cách nào đó, nhưng Derrick thậm chí không giả vờ lắng nghe cô. Không, thay vì phải giả vờ lắng nghe cô, anh ta…

“Khi anh bày tỏ lòng tôn kính với Hoàng đế bệ hạ, anh hãy đặt tay phải lên che ... Derrick, anh có đang nghe những gì tôi nói không?”

“Không.”

Đó không phải là điều gì đó để khoe khoang, và Judith chết lặng trước câu trả lời đầy tự tin của anh.

“Vậy thì nãy giờ anh đang làm gì vậy?”

“Anh đang nhìn đôi môi hé mở của em.”

“…”

“Chà, anh cũng thường nghĩ muốn được cắm tiểu tinh ranh của mình ở đó?”

Ngay lập tức Judith cau mày trước sự thô tục mà anh không thể che giấu. Cả những lúc như thế này, cô cũng không thể ngăn được khuôn mặt bỏ bừng vì xấu hổ của mình. Ngay khi cô thở dài thườn thượt và cảm thấy mình sẽ mất trí, Derrick uể oải chống cằm.

“Dù sao thì anh cũng sẽ nói với Hoàng đế rằng anh đã mất đi ký ức. Vậy nên, tại sao em lại dạy anh những điều này?”

“Chỉ để được an toàn. Và tôi đã bảo anh gọi ngài ấy là "Hoàng đế bệ hạ", không phải "Hoàng đế"!”

“Hắn ta là Hoàng đế bệ hạ đối với những người như em, không phải với anh.”

“Dù sao thì hiện tại anh cũng là một con người trong cơ thể của chồng tôi …… anh không nghĩ giúp tôi chút nào phải không?”

Judith không thể chịu đựng được nữa, và ngay khi cô bật dậy khỏi ghế sofa, Derrick kéo tay cô và nở một nụ cười ranh mãnh.

“Nói vậy thôi chứ anh vẫn phải giúp, vì vợ anh muốn vậy mà.”

Đó là một phản ứng hoàn toàn khác với hành động của anh. Anh kéo tay Judith về phía mình, liếʍ nó và thì thầm.

“Thay vì vậy em dạy anh trên giường thì sao? Anh chắc chắn rằng mình sẽ học tốt hơn nữa ở đó.”

Ngay từ đầu, rõ ràng những gì anh ta muốn là "tìиɧ ɖu͙©", nhưng Judith ngây thơ vẫn bị lừa bởi thủ đoạn của anh ta.

Cuối cùng, cô bị đè ở bên dưới anh mà khóc, thậm chí cô đã không thể chỉ dạy anh đàng hoàng mà ngủ quên vì mệt lã. Chỉ đến khi tỉnh dậy, cô mới nhận ra giờ đã đến ngày vào cung điện.

Cô có cảm giác đã lâu rồi không được tự mặc quần áo. Trên thực tế, Judith đã hạn chế các hoạt động ngoài trời sau khi chồng cô bắt đầu bị một căn bệnh dai dẳng. Nói thật, cuộc sống của cô lúc đó vô cùng thoải mái. Đó là bởi vì trước đó cô phải tham dự những bữa tiệc theo nghĩa vụ hay những bữa tiệc trà giả vờ đến và đi như những con dao và ý định thực sự của họ được che giấu.

Kể từ đó cô không hề rời khỏi biệt thự cho đến gần đây, khi chồng cô được hồi sinh thành ác quỷ. Mọi thứ đã lâu đến mức bản thân mặc quần áo cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Chồng tôi đâu rồi?"

"Ngài ấy đã chuẩn bị xong và đang đợi ở tầng dưới ạ."

Judith đứng dậy. Cô đi ra ngoài cửa dinh thự và thấy Derrick đang dựa vào xe ngựa. Ánh mặt trời chiếu xuống, soi rõ mái tóc đen của anh. Judith bước xuống cầu thang, rồi đột ngột dừng lại. Đó là bởi vì sự xuất hiện khá lạ lẫm của chồng cô, người đang chờ đợi cô.

Derrick đang khoanh tay suy nghĩ về điều gì đó thì cảm nhận được sự hiện diện của cô và ngẩng đầu lên

"Em đang làm gì ở đó vậy?"

Cuối cùng, anh hỏi cô khi khóe mắt nhẹ nhàng cong lên. Sau đó, Judith mới bừng tỉnh.

Có phải vì đã có những lần họ đối đầu nhau trong suốt hai năm nên người ta nói rằng họ đã tranh giành mọi thứ? Đôi khi cô nhìn Derrick, người chồng đã chết hiện lên trong tâm trí cô. Và bất cứ khi nào cô đột nhiên cảm thấy cảm giác không tương đồng này, cô lại được nhắc nhở rằng người đàn ông hiện tại và người đàn ông trong quá khứ là hai người hoàn toàn khác nhau.

Derrick Vaisil là một người đàn ông không nhìn và mỉm cười dịu dàng với cô như thế.

Cuối cùng, Judith đến gần xe ngựa, phát hiện ra chiếc cravat không ngay ngắn của anh.

“Cúi người về phía trước một chút.”

"Hửm?"

Mặc dù tỏ ra nghi ngờ cô nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nghiêng phần trên của mình. Judith chỉnh lại cravat bằng những cử chỉ có phần vụng về. Vì cô ấy chưa bao giờ tự tay sửa cravat cho đàn ông, nên cô ấy không thể tránh khỏi việc lúng túng.

Xung quanh hai người là những người hầu đang quan sát cảnh tượng kỳ lạ. Trước đây, hai vợ chồng chưa từng đi ra ngoài cùng nhau, cũng không nhìn mặt nhau. Và nếu có tình cờ nói chuyện thì cũng là tranh luận hoặc cãi nhau. Nhưng hiện tại, Phu nhân đang chăm chút cho trang phục của Công tước! Cô ấy cũng đang tự làm việc đó bằng chính hai tay của mình!

Nhìn cảnh tượng hôm nay, rất nhiều người hầu đều có chung suy nghĩ rằng quan hệ giữa hai người đã thực sự thay đổi.

"Xong rồi. Đi thôi."

Judith bỏ tay ra khỏi chiếc cravat đã chỉnh tề của anh và lên xe ngựa, Derrick bước theo sau.

Cửa xe ngựa đóng lại, cảnh vật ngoài cửa sổ dần dần chuyển động. Sự thật là, khi ở trong biệt thự, cô đặc biệt không có cảm giác chân thật, nhưng sau khi lên xe ngựa, cô bắt đầu có cảm nhận mình đang thật sự đi đến cung điện.

Judith liếc nhìn Derrick đang ngồi đối diện cô, và cảm thấy sự căng thẳng dần tăng lên. Không giống như cô, ác quỷ mang mặt nạ của chồng cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ một cách bình tĩnh với đôi chân bắt chéo. Đôi mắt tím long lanh như ngọc của anh ấy trông như đang chìm đắm trong suy nghĩ miên man.

Judith giờ đã quen với việc mắt anh có màu đỏ chứ không phải màu tím. Khi Judith chăm chú vào đôi mắt tím của anh, cô đột nhiên mở miệng.

“Đôi khi, mắt anh trở thành màu đỏ. Tại sao chúng lại như vậy?"

Trước câu hỏi của Judith, Derrick quay đầu về phía cô.

"Khi anh sử dụng năng lượng của mình hoặc cảm thấy một xung lực mạnh mẽ, màu sắc nguyên thủy này sẽ xuất hiện."

“Nếu đó là màu nguyên thủy … Ý anh là mắt anh thực sự màu đỏ sao?”

"Đúng vậy, trên thực tế, tất cả ác quỷ đều như vậy, không chỉ riêng anh."

Trong thế giới con người, không có ai có đôi mắt đỏ. Tuy nhiên, từ xa xưa, mắt đỏ là một trong những dấu hiệu được gọi là biểu tượng của lửa. Nó gây ấn tượng xấu khi ai đó nhìn chằm chằm vào một màu trông như nó chứa đầy máu. Trên thực tế, còn có chuyện kể rằng con trai trưởng của một gia đình danh giá sinh ra với đôi mắt đỏ đã không được giao vị trí kế vị.

Mắt đỏ được cho là một khía cạnh đáng ngại. Nhưng anh ta nói rằng tất cả ác quỷ đều có biểu tượng của lửa. Có phải vì bản chất anh ta là một sinh vật độc ác không? Judith cố gắng nhớ lại khuôn mặt của anh mỗi lúc mắt anh chuyển sang màu đỏ.

Mặc dù cảm thấy ớn lạnh, nhưng những cơn ớn lạnh đó lại là thứ khơi dậy sự tò mò tinh tế. Đối với cô, anh dường như không xấu đến như vậy, nhưng với người khác thì sẽ không như thế.

“Đôi mắt đó, anh cần phải giấu đi trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Anh hiểu chứ?”

"Anh sẽ cố gắng hết sức."

Đó không phải là một câu trả lời đáng tin cậy. Tuy nhiên, Judith vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ và cố gắng tin vào câu trả lời gần như khẳng định của anh.

Khung cảnh thay đổi nhanh chóng, nhịp tim cô đập nhanh hơn khi đến gần Cung điện Hoàng gia.

*****