Chương 1: Nhặt Được Một Tiểu Quan Ở Thanh Lâu

Cảnh xuân tháng ba tươi đẹp, giữa hồ sóng nước lăn tăn, phong cảnh tuyệt đẹp. Giữa trong lòng sông, một con thuyền hoa lệ chậm rì rì rẽ nước tiến về phía trước, ở cửa sổ lầu hai, một cánh tay trắng như tuyết vươn tay đẩy song cửa sổ. Thiếu nữ một tay chống cằm dựa vào bên cửa sổ, nhàm chán nhặt những cánh hoa ném xuống hồ bên ngoài.

"Tiểu thư, người đã rầu rĩ không vui mấy ngày nay rồi, rốt cuộc phải làm thế nào người mới vui vẻ đây? Lão gia nói em phải ra ngoài giải sầu cùng tiểu thư, em vẫn không rõ tiểu thư phiền não chuyện gì."

"Vãn Ngọc, sao em lại không rõ tâm ta." Trang Mẫn thở dài một tiếng, duỗi cái eo lười, hai chân dứt khoát ngồi lên cửa sổ, Vãn Ngọc bị dọa tới mức trái tim như muốn rớt ra ngoài, ở phía sau nắm chặt nàng.

"Tiểu thư, người ngồi ở đây lỡ ngã xuống thì phải làm sao?"

"Ta là phúc tinh, không thể chết được." Trang Mẫn một chút cũng không để ý. Không sai, nàng là phúc tinh. Từ lúc nàng sinh ra, bầu trời tỏa sáng muôn phương, hào quang chiếu rọi, trăm hoa đua nhau nở rộ, ngay cả bệnh của lão nhà bên cũng thần kỳ khỏi bệnh, hiện giờ còn mang thai sinh ra vài đứa bé.

Thầy bói nói, nàng là phúc tinh giáng thế, cả đời được thần phật phù hộ.

Lão tiên sinh đoán mệnh bảo, trong mười năm năm này, mặc kệ nàng có té ngã, đánh nhau hay rơi xuống nước, đều thần kì qua khỏi.

Hơn nữa thời khắc nàng được sinh ra, Trang lão cha được một phen vui mừng, như diều gặp gió từ Thất Phẩm Tri Huyện trở thành nhất phẩm Hộ Bộ Thượng Thư. Trang lão cha quy hết những vận may đó lên người nàng, coi nàng như châu báu mà cưng chiều, thậm chí sợ hãi nàng gả đi ra ngoài sẽ ảnh hưởng thời vận trong nhà, nên đã đưa ra yêu cầu với tất cả những người đến cầu thân với Thất tiểu thư chỉ có thể ở rể.

"Tiểu thư, liền tính người là phúc tinh giáng thế, cũng không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy a!" Vãn Ngọc nghe nàng ấy cưỡng từ đoạt lý, bất đắc dĩ nhíu mày, lại chợt thấy nàng híp mắt nhìn chằm chằm nơi xa, không biết đang nhìn cái gì.

Vãn Ngọc cũng vươn đầu, nhìn về phía bờ hồ gần đó. Thấy được một thân ảnh màu đỏ phập phềnh trên hồ, rõ ràng là một người.

"Tiểu thư--"

Thấy nàng muốn phi thân bay lên, Vãn Ngọc vội vàng giữ chặt nàng: " Tiểu thư, để ta vào phòng kêu Phó tiên sinh đi!"

"Không, chờ không kịp!" Trang Mẫn khẽ quát một tiếng, mũi chân bay ra ngoài cửa sổ, thân thể như đại bàng giương cánh xẹt qua mặt hồ, nhảy ra xa mấy trượng, túm lấy người mặc hồng y kia, mũi chân ở trong nước phập phềnh trên cọc gỗ rồi xoay người bay trở về.

Ném cái người ướt đẫm kia lên sàn nhà, mặt nam tử kia bị tóc dài ướt che mất, Trang Mẫn vén tóc lên, hơi hơi ngây người, không kịp kinh diễm, nàng bắt mạch thử, còn nhịp đập mỏng manh, trong lòng căng thẳng, cuối cùng nàng bất chấp, hô hấp nhân tạo cho nam tử kia.

Vãn Ngọc vội vàng lên lầu kêu Phó Dịch Chi, vừa xuống đã thấy tiểu thư bóp mũi nam tử kia môi hôn lên, nàng ấy giật mình bưng kín miệng.

"Tiểu thư--"

Nàng ấy kêu một tiếng, Phó Dịch Chi chỉ nhìn nàng lắc đầu.

Trang Mẫn không ngừng rót khí cho đối phương nhiều lần, nam tử mới phun ra một ngụm nước hồ, khụ một tiếng rồi dần chuyển tỉnh. Người này có khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, xinh đẹp đến so nữ nhi còn tinh xảo vài phần, đôi mắt ươn ướt sáng ngời, làm hắn có chút hoang mang chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Trang Mẫn.

Vãn Ngọc bên cạnh ngồi xuống nhỏ giọng nói: "Này, đây là tiểu thư của ta, là nàng vừa mới cứu ngươi, còn không mau cảm tạ tiểu thư?"

Người nọ sợ hãi, rồi mới vội vàng quỳ xuống, âm thanh run rẩy ấm áp động lòng người: "Đa tạ tiểu thư cứu giúp, nhưng Cầm Sanh không dám lại gây thêm phiền toái cho tiểu thư." Nói xong, hắn liền hoảng sợ vội vã muốn rời đi, Trang Mẫn vội vàng kéo hắn, "Như thế nào, có người tìm ngươi gây phiền toái?"

Cầm Sanh chỉ lắc đầu, Trang Mẫn tinh mắt thấy trên cánh tay trắng như tuyết của hắn có chút tím, kéo lại thì thấy đúng là có rất nhiều vết bầm, nàng kinh ngạc nhìn hắn. Cầm Sanh rũ mặt xuống càng thấp

"Là ai đánh ngươi thành như vậy?" Trang Mẫn nhíu mày dò hỏi.

Cầm Sanh nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Cầm Sanh phúc mỏng, là từ trong Phong Nguyệt Lâu chạy trốn ra đây, hiện giờ may mắn thoát chết, bọn hắn đang truy tìm ta, chỉ sợ khi bọn hắn tìm thấy sẽ khiến ta sống không bằng chết--"

Phong Nguyệt Lâu?

Trang Mẫn mày hơi nhíu, hướng ánh mắt dò hỏi lên người nam nhân kia, Phó Dịch Chi ánh mắt lạnh lùng nhìn Cầm Sanh, nhàn nhạt nói: "Phong Nguyệt Lâu là nam phong quán lớn nhất kinh thành."

Cầm Sanh nghe hắn nói xong, ủ rũ cúi thấp đầu, thân thể run rẩy.

Trang Mẫn nhìn người này run rẩy thành cái dạng gì rồi, chiếc cằm nhỏ đổ mồ hôi hột, môi và mặt tái nhợt, hồng y hơi xệ xuống lộ rõ xương quai xanh tinh xảo rõ ràng có thể thấy được. Người này tuy là nam nhân, lại đáng thương nhìn đến mà tội, bộ dáng buông xuôi nói không nên lời nhu nhược đến động lòng người, Trang Mẫn ánh mắt hơi động, trong lòng vừa lòng, duỗi tay nâng cằm hắn lên, khoé miệng gương lên một nụ cười bí hiểm: "Hôm nay ngươi may mắn gặp được Trang Mẫn ta, sau này ngươi chính là người của ta, ngươi có bằng lòng hay không?"

Cầm Sanh hơi ngây người, nàng có một đôi mắt trầm tĩnh có thần, khuôn mặt cũng không kinh diễm tuyệt luân, nhưng mặt mày khí thế mười phần, ánh mắt nàng bá đạo mang theo một ít ham muốn, Câm Sanh khuôn mặt tái nhợt chợt đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng đáp ứng: "Cầm Sanh nguyện ý."

Vị tiểu thư này quần áo hoa lệ khí chất cao quý, lại nói còn mang họ Trang, trong kinh thành này chỉ có một họ Trang nhân gia phú quý, đó là Hộ Bộ Thượng Thư Trang Khánh Duyên, Cầm Sanh trong lòng một bụng suy tư liền ước chừng biết được thân phận của nàng.

"Tiểu thư, như này chỉ sợ là không ổn?"

Phó Dịch Chi khuôn mặt vô biểu tình luôn đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, trong mắt có chút phẫn nộ.

Trang Mẫn khıêυ khí©h hất cằm: "Sư phó, có gì không ổn? Như thế nào hiện tại bổn tiểu thư quyền lực đều không có?"

"Người này lai lịch không rõ, hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân!" Phó Dịch Chi đôi mắt nhìn nàng lập loè lửa giận, hơi hơi rũ xuống nắm tay bất giác siết chặt.

"Hừ, ngươi chỉ là một võ sư! Đừng động quá sâu, ta chính là muốn dẫn hắn về nhà!" Trang Mẫn nhìn hắn mặt vô biểu tình, liền tức giận đến dạ dày đau, rồi mới giận dỗi nắm tay đem Cầm Sanh rời đi.

Phó Dịch Chi vốn là 5 năm trước, mẫu thân nàng là Bạch Thu ở ly thế lúc trước bởi vì không yên tâm về nàng, mà tìm một võ sư cho nàng, lúc đó Trang Mẫn chỉ mới mười tuổi, thấy vị sư phó này ôn tồn lễ độ liền âm thầm ngưỡng mộ, nhưng vị Phó Dịch Chi này đối với ai vẻ mặt đều ôn hoà, nhưng đối với nàng lại cố tình lạnh nhạt.

Trước đó vài ngày, Trang Mẫn cuối cùng nhịn không được hướng hắn bày tỏ , kết quả lại đúng như nàng đã nghĩ, Phó Dịch Chi lạnh lùng cự tuyệt nàng, một chút cơ hội cũng không cho.

Trang Mẫn cảm thấy chính mình hẳn là nên buông bỏ đoạn tình cảm đối với người này, nên tìm một người trẻ tuổi, hà tất gì phải chôn chân tình cảm ở một người không có chút cảm tình với mình, Vãn Ngọc vừa mới hỏi nàng vì cái gì buồn bực khổ sở, nàng lại không có cách nào nói ra, chỉ có thể đè nén ở trong lòng buồn đến uất nghẹn, mà vừa đúng lúc này, Cầm Sanh có đôi mi thanh tú môi hồng hào răng trắng xuất hiện, nàng động tâm rồi, cảm thấy hắn thật sự là lựa chọn cũng không tồi.

Vãn Ngọc ngơ ngơ ngẩn ngẩn hết nhìn nhìn tiểu thư lại quay sang nhìn Phó Dịch Chi mặt lạnh, nhỏ giọng hỏi:" Phó tiên sinh, ngài thật sự không ngăn cản tiểu thư sao?"

"Nàng là tiểu thư, ta chỉ là một người trong giới võ sư, làm gì quyền lực lên tiếng?" Giọng nói Phó Dịch Chi có chút lạnh như băng, tức giận phất tay áo bỏ đi.