- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nữ Chủ Xuyên Không Trở Thành Ảnh Hậu
- Chương 4: Đời người như vở kịch có lúc cần diễn xuất
Nữ Chủ Xuyên Không Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 4: Đời người như vở kịch có lúc cần diễn xuất
Hoa giấy đỏ góc tường nở rộ, hoa hồng sau vườn đã héo úa, cô nghĩ cuối xuân năm sau ngôi nhà sẽ thơm ngát hương hoa.
Đêm mù mịt, chỉ có thể nhìn đại khái, về sau rồi xem chi tiết.
Chỉ nhìn khoảng sân này, quả là căn phòng tình yêu trong mơ.
“Nơi này không có hầm để xe, chỗ để xe là ở sân sau, không biết có phiền hay không”.
Đêm đã khuya nhìn xung quanh một hồi, nhà giàu bên kia giọng diệu vẫn không chút cảm xúc, có thể sẽ không thích kiểu nông thôn mộc mạc này, anh cảm thấy khó chịu khi bị muỗi đốt, và hơi buồn ngủ, vì vậy anh bắt đầu không chú ý đến lời nói của cô, và thâm chí còn nói đến những khiếm khuyết của ngôi nhà.
Không có giả để xe ngầm, diện tích của sân bị giảm , không gian chưa đồ của ngôi nhà cũng giảm, nếu để ô tô trong sân mà gió thổi thì bất tiện rất nhiều.
Thông thường anh sẽ không chủ động nói điều này.
“Không có việc gì chúng ta vào nhà nhìn một chút”
“Được chờ một chút tôi đi tìm chìa khoá”
Để tiết kiệm đủ tiền mua căn nhà càng sớm càng tốt, anh đã làm việc chăm chỉ, và không ai khác sẵn sàng thực hiện chuyến đi này, chỉ có anh ấy mới biết.
Tuy rằng lần này Phú bà không thể cùng hắn ký hoá đơn để duy trì quan hệ tốt nhưng có lẽ lần sau mua nhà hoặc bán nhà đều sẽ tìm hắn?
Ai có thể nói trước?
Vừa tìm chìa khoá đi cửa sau, như đứa em kể cho mẹ nghe chuyện nhà:
“Bà cụ đã ngoài tám mươi, đông con cháu, ai cũng hiểu thảo muốn đưa bà đi hưởng phúc bà không đi, nói bà và ông cụ sống ở đây đã lâu, ba mươi năm họ có tình cảm với nhau!
Nhưng ông già rồi! Tháng trước trời mưa, ông bị ngã trong sân, hậu quả bị gãy xương chậu, mấy ngày liền đi bệnh viện nhưng vẫn không thể cứu được”
“Giờ để lại căn nhà như vậy, con cháu đông quá, chia không dễ. Thôi để ở. Bỏ năm này qua năm khác, tôi cũng xót xa. Bán lấy một xu cũng chẳng được bao nhiêu…”
Anh ngáp dài nói rất nhiều, chợt nhận ra mình đã vô tình phàn nàn về chủ nhà nên ngượng ngùng cười.
“Cô không cần phải lo, phong thuỷ của ngôi nhà này rất tốt, huyện này đã có mấy chục năm, cũng có thể coi là một quân cũ, nhưng chất lượng ngôi nhà không phải lỗi thời…”
Trong khi nói chuyện, anh ấy đã mở cửa sau và bật đèn trong nhà.
Chất lượng quả thực rất tốt càng xem càng hài lòng.” Cô gái, cô có muốn xem thấy mấy căn khác không? Tôi cũng biết mấy căn vừa vặn đáp ứng yêu cầu của cô…”
Anh trung gian còn muốn cố gắng hơn nữa mới có được đơn hàng này, không ngờ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh “ký hợp đồng đi, đây là thứ tôi muốn”
Anh trai trung gian lập tức bật khóc, tất cả sự buồn ngủ đã biến mất!
Một căn nhà gần 20 triệu!
Hoa Hồng là bao nhiêu?
Khi trời sáng, anh ấy nhất định trở nên nổi tiếng trong giới trung gian ở Bắc Kinh!
Con cái không cần về quê đăng kí, sau này được học trường công, ban đêm được yên tĩnh hơn, không phải lo chủ nhà đột ngột bán nhà rồi cưỡng chế bắt dọn nhà đi…Người có tư tưởng xấu rất dễ nửa đêm gặp ma, người làm việc chăm chỉ rất có thể nửa đêm gặp các bà chị nửa đêm tìm mua nhà.
Wow, vợ tôi nói đúng mỗi ngày làm việc chăm chỉ sẽ có điều bất ngờ.
Thấy anh mất bình tĩnh, Hạ An Nhiên không còn che dấu niềm vui trong lòng, cười nói:”Đừng vội vã trên đường, hãy thông thả đi an toàn là trên hết”.
Sau khi mua được căn nhà ưng ý cô cảm thấy rất thoải mái.
Khi một con chim hoàng yến muốn rời xa chủ nhân của mình, hoặc là chủ nhật quá mệt mỏi không còn chỗ cho con chim bên cạnh, hoặc con chim hoàn hến đã thay đổi cốt lõi và không muốn làm một con chim nữa.
Dì Lí, người làm việc chăm sóc Giang Phong từ nhỏ, rõ ràng là không hiểu sự thật này.
Người bà mũm mĩm, tốt bụng và dịu dàng cảm thấy chuyện tối nay xảy ra rất đột ngột.
Bà không ngờ rằng vừa hấm nóng cốc sữa cho An Nhiên cô đã trở thành một con người tỉnh táo và có vẻ sâu xa hơn nữa trông cô như có một sức mạnh quyết đoán ngoài sức tưởng tượng.
Sau khi nhận ra sự thật, Hạ An Nhiên lập tức nắm bắt cơ hội để nhanh chóng cắt đứt mớ hỗn độn này, muốn đoạn tuyệt với quá khứ.
Chỉ trong hai vòng tiếng đồng hồ, khi kí hợp đồng mua nhà, cô đã dọn dẹp xong căn nhà mới bà thuê công ty chuyển nhà đóng gói đồ đạc cá nhân lên xe, chuẩn bị lên xe rời đi!
Nhưng cô còn chuyện để làm.
Kỹ năng quản lý thời gian được mài dũa tròng làng giải trí hơn mười năm bị người khác lợi dụng để tán các cô gái nhưng cô lại lợi dụng chúng để làm chuyện khác.
Chậc chậc, hiệu quả quá xuất sắc!
Phải nói rằng trên thế giới không có năng lực xấu xa, chỉ có trái tim xấu xa.
Hạ An Nhiên tay trái cầm một chiếc túi da nhỏ đựng đầy đồ trang sức, tay phải đeo một chiếc túi Burberry phiên bản giới hạn có giấy chứng nhận, cô đứng ở cổng quay đầu lại đôi mắt đỏ hoe lo lắng nhìn người theo sau, cô muốn nói một cái gì đó, nhưng cô ấy không biết làm thế nào để nói điều đó với dì Lí.
Dì Lí đã ở nhà họ Giang hơn ba mươi năm chắm sóc Giang Phong lớn lên, sau khi anh trưởng thành rời khỏi nhà cũ, bà theo anh ấy đến Tây Thuỷ Loan chăm sóc, trạng thái của bà rất khác.
Nguyên chủ ở bên anh ba năm,vì anh bảo vệ nên công ty không dám áp bức cô, mũi tên công khai hắc ám từ đồng nghiệp cũng không cản trở cô.
Trước khi đi cô vẫn phải làm những thứ nên làm.
“Dì Lí, cảm ơn dì đã chăm sóc cháu những năm nay, dì là người tốt, về già nhất định sẽ có phúc”!
Cô đưa tay lên, như muốn lau đi nước mắt, nhưng lại cố chấp ngẩng đầu lên, chớp mắt thật nhanh, cố nén nước mắt chảy ngược ra ngoài.
Cô nghẹn ngào nói: ”Chuyện tình cảm, không ép bược được, cháu buông mình, anh buông anh. Từ nay anh và cháu phải xa nhau. Chúc anh mãi mãi hạnh phúc!”
Dì Lí sắp khóc!
Khuôn mặt nhắn nheo như cục bột, đôi mắt to ướŧ áŧ đầy vẻ đáng thương, bà bước tới nắm tay An Nhiên không cho cô rời đi:
“Chuyện gì xảy ra? Trước đây không sao cả! Xem đi ta hâm nóng sữa cho ngươi, ngươi uống xong đêm nay sẽ không mất ngủ!
“Chương trình hôm nay mới phát sóng, vỏ chăn bông cũng vừa mới thay, không phải nói hoa văn rất đẹp sao?”
“Còn có canh hầm trong nồi! Sau này thiếu gia trở về nhất định sẽ uống!”…
Bà ấy lảm nhảm rất nhiều, nhưng Hạ An Nhiên không ngắt lời bà ấy, chỉ nghẹn ngào trong đau khổ, dường như không thể nói nên lời.
Kỳ thật những lời này quá sâu, nàng không muốn tiếp tục, hơn nữa nguyên chủ bị tình yêu đầu đọc, cho nên bọn họ vững vàng bị nhốt ở nơi này làm ngựa, cho đến khi kì vọng của cô từ chút một bị bóp nát, hoá thành một đống tuyệt vọng.
Với năng lực của nguyên chủ, cho dù không làm giàu cũng có thể sống thoải mái, chính dì Lí cũng thỉnh thoảng nói:” Thiếu gia rất coi trọng tiểu thư ,”Thiếu gia chưa từng đối tốt với cô nương nào như vậy”…
Lôi những kí ức đó ra khỏi tâm trí mình thật là kinh tởm!
Nguyên chủ ngây thơ và coi con hổ đang cười đó là vị bồ tát sống.
Một lúc lâu sau, cô mới kìm được sự ghê tởm trong lòng, hơi đẩy tay bà ta ra và kéo vali ra ngoài!
“Cháu đi trước đây, người của công ty chuyển nhà còn đang đợi cháu, nếu chuyển nhà xing sớm có thể về sớm nghỉ ngơi. Hôm khác khi tâm trạng ổn định cháu sẽ gặp lại anh Phong và nói lời tạm biệt với anh ấy.”
Nói đến đây, cô thấy công ty chuyển nhà trên chiếc xe tải đằng kia vểnh tai lên nghe, dì Lí không muốn chuyện nhà ông chủ bị đem ra đàm tiếu nên vỗ lưng Hạ An Nhiên bảo cô đi cẩn thận:
“Yên tâm gọi điện thoai cho ta! Đêm đã khuya, cô gái ngốc, vợ chồng trẻ có mâu thuẫn, dù có tức giận đến đâu cũng không nên vội vàng như vậy.”
Nói thế này cho người khác, đỡ mắt mặt thiên hạ.
Hạ An Nhiên cười thầm trong lòng, vợ chồng trẻ?
Cô ấy và hắn ta là một cặp vợ chồng trẻ như thế nào?
Không có giấy chứng nhận kết hôn!
Không mặc váy cưới!
Hắn chưa bao giờ đeo nhẫu cưới cho cô!
Cô cũng chưa bao giờ được nhận sổ đỏ với anh ta!
Cô cũng chưa bao giờ gặp trưởng bối nhà hắn!
Thậm chí chưa bao giờ tham gia bất kỳ sự kiện nào công khai với anh ta!
Đi ra ngoài nói mình là bạn gái của chỉ tịch Giang Phong có mấy ai tin, vợ chồng trẻ gì vậy?
Người xưa tao nhã gọi vợ cả là chính thê, người được giữ ở bên ngoài là tiểu thϊếp cô ấy thậm chí không thể gọi là tiểu thϊếp.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nữ Chủ Xuyên Không Trở Thành Ảnh Hậu
- Chương 4: Đời người như vở kịch có lúc cần diễn xuất