- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nữ Chủ Xuyên Không Trở Thành Ảnh Hậu
- Chương 2: Nhớ lại quá khứ
Nữ Chủ Xuyên Không Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 2: Nhớ lại quá khứ
Ồ cùng một thân hình với Bạch Linh Chi nhưng vì ngoại hình kém sắc nên dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không hề trở nên nổi bật, trong bức ảnh tiệc tùng do Giang Châu gửi đến còn có một câu" Chị Nguyệt Ánh đã về nước Anh cùng với anh Giang Phong tối nay vui quá đi!"
Nhấp vào bức ảnh, trong đám đông, một người là chủ tịch Giang Phong với khuôn mặt hơi đỏ và nụ cười tao nhã, người còn lại là Dương Nguyệt Ánh vừa tốt nghiệp và trở về Trung Quốc, hai người họ cúi đầu nhìn nhau như trong cả thế giới chỉ có họ trong mắt nhau.
Chậc chậc, nếu nguyên chủ đọc được không cẩn thận chắc tức chết quá!
Dương Nguyệt Ánh dáng người trông rất giống cô, chỉ là tướng mạo cô lạnh lùng, băng lãnh, trong sách cũng không nói rõ, không biết ngoại trừ dáng người còn có khuôn mặt thay thế sao?
Phải nói rằng chủ tịch Giang Phong có tầm nhìn xa trông rộng.
Hắn ta yêu đồ ăn và hắn cũng yêu người đẹp, nhưng hắn có yêu cầu giống nhau đối với người đẹp và đồ ăn -im lặng, không tranh giành, không giành giật, chỉ chờ đũa đưa tới miệng.
Một khi cô gái đẹp nào đem lòng yêu hắn, họ đều tưởng cả đời thành đôi, trong mắt hắn đáng sợ như yêu 1 món móng giò, ngày ngày chỉ được ăn một món này.
Cô thầm nghĩ "đều là hồ ly nhiều năm, ngươi vì nguyên chủ ta chơi đủ rồi chứ?"
Chụp lại màn hình tin tức của Giang Châu và đưa vài danh sách đen những người liên quan đến Giang Phong, Hạ An Nhiên thay chiếc váy ngủ bằng lụa trên người, nhanh chóng mặc bộ đồ thể thao dễ di chuyển, tuỳ ý buộc tóc lên và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bây giờ phải đi ngay thôi.
Có gì để hoài niệm phòng ngủ dành cho khách của người khác?
Khi cô xuyên qua, nguyên chủ đã làm người thế thân ba năm, cô không thể quay ngược thời gian, ngắn cản nguyên chủ làm chuyện ngu xuẩn như vậy, bây giờ Dương Nguyệt Ánh đã trở về thật tốt quá, cơ hội rút lui, lại còn có đồ ngu tặng lễ vật, lấy cô làm cái cớ, tưởng dễ lợi dụng cô sao?
Trước tiên đặt tài liệu vào túi tài liệu. CMND, bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận nhà đất, bằng lái xe, họi chiếu bằng học cấp 3...
Má ơi chủ tịch Giang thật hào phóng! Một khu các căn hộ lớn sang trọng ở Đường thứ tư phía đông, Bắc Kinh với diện tích xây dựng 300m.
Cẩn thận tìm kiếm kí ức của nguyên chủ. Giỏi lắm, có căn nhà trống, dọn vào ở luôn, đỡ tốn tiền thuê nhà.
Sau đó cất vàng bạc châu báu vào hộp, chậc chậc nhiều thật đấy! Còn những đồ lặt vặt như quần áo, túi xách thì phòng chứa đồ không thể chứa hết nên cô đã tìm một công ty chuyển nhà cao cấp qua đêm để đóng gói mang đi.
"Cái gì? Đóng cửa vào ban đêm? Không thể qua sao? Ông chủ chị thêm tiền?"
Một đơn hàng có giá trị gần 1 tháng, ông chủ hưng phấn đứng dậy khỏi giường, hốt hoảng:"Cô gái, kho bãi xe tiện di chuyển của chúng tôi tuyệt đối là đỉnh cao!Nửa tiếng nữa đến không bao giờ muộn"
Chăm sóc phú bà thật tốt, quay lại bán các dịch vụ như dọn nhà mới, chắc một năm có thể đạt được KPI!
Hào hứng! Quá phấn khích! Hạ An Nhiên vừa nộp tiền cọc, chỉ thấy cộng tất cả các tài khoản lại có hơn 20 triệu!
Cẩn thận nghĩ lại, phát hiện tiền nguyên chủ tự mình kiếm được. Cô ấy bắt đầu đóng phim từ năm thứ hai và đã ra mắt được hơn 5 năm, cô ấy đã đóng không ít phim điện ảnh và phim truyền hình.
Mặc dù ba năm qua nguyên chủ sống rất hoang phí, thu thập của cô giảm đi rất nhiều, nhưng cơm áo, sinh hoạt đều là gánh nặng của chủ tịch Giang, cô ấy không ủng hộ đội bóng, suốt ngày quấn lấy chủ tịch, thậm chí không đi mua sắm.
Đã như vậy, tại sao cô vẫn sống trong căn hộ chung cư do hắn cấp?
Mua nhà, nhất định phải mua nhà!
Không phải là cô không thích căn nhà tốt như vậy, chỉ là cô cảm thấy muốn chuyển từ chiếc l*иg vàng này sang chiếc l*иg vàng khác.
Dù về mặt pháp lý, chiếc l*иg vàng đã thuộc về cô nhưng được lựa chọn, cô vẫn muốn sống an toàn hơn.
Để có một cuộc sống ổn định, nhu cầu mỗi người là khác nhau.
Một số người có thể cần một đối tác trung thành, một số người nghĩ rằng có một công việc ổn định là điều quan trọng nhất, nhưng cô chỉ muốn có tiền và có thể tiêu...
Giống như nhiều người, suy nghĩ của An Nhiên rất đơn giản, cô ấy muốn một ngôi nhà của riêng mình. Nhà là nơi trú gió che mưa, ngoài ra không vì mục đích gì khác, chỉ vì một điều- dù nghèo đến đâu cũng không sợ cảnh sống phiêu bạt, lang thang, bôn ba khắp nơi.
Sẽ không ai dám nói với cô trong chính căn nhà của cô"Ra khỏi đây!"
Nhà cũng có giá trị của nó.
Cô là một đứa trẻ mồ côi và lớn lên trong cô nhi viện, cô học hết cấp 3 nhờ sự đóng góp của những người trong xã hội, cô được nhận vào một trường đại học tốt và không có tiền để học, khi cô mười tám tuổi, cô rời cô nhi viện để đi làm.
Khi đầu năm cô bước vào xã hội, cô còn quá trẻ nên cô đã bị lừa gạt ở công việc đầu tiên của mình. Huống chi tiền sinh hoạt phí cuối cùng lão viện trưởng đưa cho cô cũng không giữ lại, cô suýt chút nữa bị biến thành món hàng bán vào khe núi.
Cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khiến cô bỏ trốn giữa chừng, gặp một đờn quay phim trên núi, đói đến chóng mặt, nghe nói đoàn phim đang tuyển diễn viên phụ, lo cơm nước, cô sung sướиɠ đến mức ôm đùi cả nhóm khóc thật to, cô bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình từ đó.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nữ Chủ Xuyên Không Trở Thành Ảnh Hậu
- Chương 2: Nhớ lại quá khứ