Nửa đêm, biệt thự số 6 XXX, thành phố Bắc Kinh, phòng ngủ giành cho khách và phòng để đồ trên tâng hai. Hạ An Nhiên đứng trước gương nhìn toàn thân, say sưa sờ lên mặt mình. Cô thầm thì:
"Trời! Đẹp kiểu gì thế này! Nhìn khuôn mặt này! Nhìn tỉ lệ dáng người này!"
Họ lại cùng tên nhưng cuộc sống khác nhau. Nguyên chủ vốn là diễn viên còn có tên là Bạch Linh Chi, không giống như An Nhiên cô sinh ra trong một tầng lớp thượng lưu và có vẻ ngoài như một bông hoa giàu có trên thế giới, cô ấy chỉ yêu thích diễn xuất, cô ấy bắt đầu với tư cách là một nghệ sĩ biểu diễn trong nhóm và đóng vai phụ hơn mười năm trước khi cuối cùng nhận được một bộ phim. Bạch Linh Chi nữ diễn viên phụ trong giới giải trí.
So với người bình thường dung mạo cô có thể được coi là ưu tú, nhưng trong giới giải trí toàn mỹ nhân, cô chẳng hề nổi bật chút nào.
Chẳng hiểu sao đạo diễn lại chọn cô ấy, rõ ràng cô ấy không phù hợp với vai diễn bất kể về ngoại hình hay tuổi tác.
Có thể kinh phí không đủ, hay là so nữ chính không thích nữ phụ xinh đẹp.
Cô không quan tâm.
Bây giờ xuyên không thời gian đã trở thành hiện thực, một cô nhi thực dụng như cô sẽ không hỏi nguyên chủ đã đi đâu, cũng không quan tâm xuyên không diễ ra như nào, cũng không quan tâm thế giới này có phải là thế giới trong sách hay không.
Miễn là cô làm hiệc chăm chỉ, cô có thể sống một cuộc sống tốt dù ở đâu. Bây giờ cô thấy hạnh phúc, cô đã trở nên xinh đẹp hơn, càng trẻ hơn!
Thích thú vuốt ve vòng eo thon thả, Hạ An Nhiên mắt sáng ngời nhìn mình từ đầu đến chân, vui vẻ xoay người trước gương một, hai ,ba vòng...
Mãi cho đến khi đứng không vững, cô mỉm cười ngã xuống chiếc ghế dài bằng da ở giữa phòng để đồ, quay đầu lại thì thấy trong tủ quần áo có một hàng sườn xám lộng lẫy tinh xảo, trông như tác phẩm của nghệ thuật, nụ cười cô dần tắt.
Trong lòng cô bỗng thấy đau đớn chua xót, cô không biết là do thân thể có thói quen hay là do thân thể nguyên chủ yêu thương cùng thương hại.
Nguyên chủ bị tình yêu đầu độc, không muốn làm kẻ thế thân, muốn làm người yêu thật sự của chủ tịch, biết Bạch Linh Chi thích mặc sườn xám, cho dù Khương Khê có thuê những thợ may giỏi nhất may những bộ đồ này cô ấy cũng không bao giờ mặc chúng, chắc phụ nữ khi yêu đều như vậy, cứ bám lấy cái lòng tự trọng kém cỏi đó như vậy người ta mới có thể tự cao mà chấp nhận tình cảm của mình.
Cô nghĩ trong đầu"May mắn thay tôi yêu tiền chứ không phải hắn"cô có một niềm tin vững chắc rằng yêu đơn phương còn tệ hơn cả độc thân.
An Nhiên thở dài vô hạn
Nguyên chủ coi hắn ta như bạn trai của mình, giả vờ kiêu ngạo ở đó, không làm điều này không làm điều kia, hắn ta cũng chỉ coi cô như một người thay thế, trong lòng hắn cũng chỉ để thoả mãn hắn, nếu cô cứ cố chấp vì một mối quan hệ thì hắn chỉ nghĩ cô thật tham lam.
Nếu như hắn thật sự coi cô là bạn gái của hắn, thì ngay cả khi hắn chưa kết hôn, hắn sẽ đưa cô đi gặp họ hàng và bạn bè của hắn, chia sẻ cuộc sống hằng ngày với cô và để cô ngủ trong phòng ngủ chính với hắn thay vì ở bên nhau trong một thời gian dài, ba năm cô vẫn ở trong phòng ngủ của người khác, chủ không giống chủ, khách không giống khách.
Khi hắn ta đi dự tiệc, đối tác nữ bên cạnh hắn không bao giờ là cô, khi hắn bàn chuyện làm ăn hắn cũng không dẫn người nhà theo, lúc về nhà hắn chỉ nhấp một ngụm rượu, chỉ cho bạn khuôn mặt tươi cười. Cô có thể vui vẻ cả ngày cho đến khi vào giấc mơ cũng làm cô thấy ngọt ngào.
Thật khiêm nhường!
Tất cả mọi người bao gồm cả bản thân Giang Phong, coi cô như một con chim hoàng yến nhưng bản thân cô lại không thể nhận ra thực tế và khao khát trở thành hoàng hậu trong cung điện.
Thật đáng thương!
Với ngoại hình ưu tú như vậy, cũng như tính chuyên nghiệp xuất sắc, danh tiếng trong giới và rất nhiều người hâm mộ trung thành cô cũng có thể sống rất tốt. Nhưng chỉ vì lợi ích của một người đàn ông, cuộc sống của cô đã hị huỷ hoại.
Hạ An Nhiên cô đã nghiên cứu kĩ lưỡng tiểu thuyết gốc và kịch bản, biết rõ ràng Giang Phong mà nguyên chủ vô cùng yêu quý không hề có tình cảm với cô, cho dù mọi người xung quanh cho rằng anh ấy yêu nguyên chủ sâu sắc.
Trong nguyên tác nếu như Bạch Linh Chi sau khi kết hôn thật sự sống hạnh phúc, hắn vì cái gì phải đến hành hạ cô.
"Lão bà, chúng ta sống thật tốt đi, đừng tham lam miếng thịt thiên nga kia nữa, được không? Phải mạnh mẽ rèn luyện, chúng ta không đủ tốt, người cũng không mù quáng. Tại sao chúng ta phải như vậy? Nhìn chúng ta xem, chỉ vì vẻ đẹp của chúng ta. Một khuôn mặt và một thân hình trẻ trung? Anh ta có thể mù một lúc nhưng không thể mù một đời, với kĩ năng của cô tại sao ta không đóng phim nhiều hơn, cô nghĩ sao?".
Với thân phận là một người du hành thời gian chiếm giữ cơ thể của chủ sở hữu ban đầu, cô ấy nên thoả mãn mong muốn của nguyên chủ, nhưng cô ấy thật sự không thể.
Linh hồn của nguyên chủ đã biến mất, và cô ấy không thể nhận được câu trả lời cho độc thoại của mình.
Cầm điện thoại lên xem giờ, đã gần một giờ. Hạ An Nhiên đứng dậy tìm quần áo, định đi tắm nước nóng trước khi ngủ.
Theo thói quen nguyên chủ luôn thức cả đêm để chờ hắn ta về, nhưng giờ cô rất mệt mỏi cô muốn ngủ sớm.
Đi ngủ sớm và dậy sớm thì da mới có thể đẹp được bằng không đến năm ba mươi tuổi cho dù thẩm mĩ viện có tốt đến đâu cũng không thể cứu vãn nổi khuôn mặt quanh năm u ám này.
Sau khi tìm quần áo, cô chuẩn bị đi vào phòng tắm thì điện thoại của cô kêu lên một tiếng, có một tin nhắn mới trên WeChat.
Cô nhặt lên và mở nó ra.