Trong lòng Hà Dao Chi có chút hoảng.
Cô ta vốn cho rằng, dù cho như thế nào Lê Khinh Nhan cũng không có khả năng cự tuyệt yêu cầu của Cố Ngôn Đình, huống chi cô ta còn đáp ứng đưa cô đi một đoạn đường.
Kết quả ai ngờ, Lê Khinh Nhan lại trực tiếp cự tuyệt!
Người này tại sao lại trở nên xa lạ như vậy, thậm chí... không thèm để ý đến cái nhìn của Cố Ngôn Đình chút nào?
Hà Dao Chi miễn cưỡng ổn định tinh thần, lập tức sửa miệng nói: "Nếu như không muốn mượn, vậy chúng tôi cũng có thể xuất tiền mua..."
Lê Khinh Nhan nhịn không được cười một tiếng, "Được, nếu như tôi cho hai người tiền, hai người nguyện ý bán trang bị cho tôi sao?"
Nghe được vấn đề này, Hà Dao Chi mím môi, hoàn toàn nói không nên lời.
Ai cũng biết tác dụng của vật tư và trang bị trong quá trình leo núi, vào thời khắc mấu chốt, những thứ này thậm chí có thể bảo vệ tính mạng.
Trang bị của bọn họ còn không đủ dùng, làm sao có thể bán cho Lê Khinh Nhan!
"Về phần hai người định chở tôi một đoạn đường..." Lê Khinh Nhan dừng một chút,
"Thật ngại quá, tôi không có hứng thú ngồi xe của mấy người."
Bỏ lại những lời này, Lê Khinh Nhan không nói thêm gì nữa, lập tức xoay người rời đi.
Sắc mặt Hà Dao Chi tái nhợt dừng chân tại chỗ, môi mím chặt, luống cuống quay đầu nhìn Cố Ngôn Đình.
Quả nhiên, cô đã thấy sắc mặt Cố Ngôn Đình cực kỳ khó coi, trong con ngươi mơ hồ lộ ra lửa giận.
"Anh Cố..." Hà Dao Chi đi qua, nhỏ giọng nói, "Nếu không, chúng ta vẫn là nên đi tìm khách quý khác mượn một chút đi?"
Cố Ngôn Đình trầm mặt, một lúc lâu cũng không nói gì.
Anh ta thậm chí không có tâm tư để ý tới cảm xúc hiện tại của Hà Dao Chi, trong đầu đều là bộ dáng lãnh đạm vừa rồi của Lê Khinh Nhan.
Từ khi nào mà cô lại trở nên xa lạ như vậy?
Sao cô có thể dùng giọng điệu xa lạ đó nhắc tới anh, không thèm để ý chút nào!
Cố Ngôn Đình đang tức giận, trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc xa lạ. Giống như đã mất đi thứ gì đó quan trọng nhất, sự vắng vẻ khiến người ta khó có thể chịu đựng được.
Anh không hiểu loại cảm xúc này là cái gì, vì thế chỉ có thể quy kết hết thảy cho du͙© vọиɠ chiếm hữu.
"Em tự sắp xếp đi." Anh ta nói với Hà Dao Chi một câu, sau đó xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, trong đầu Lê Khinh Nhan vang lên âm thanh lo lắng của hệ thống.
"Ký chủ, tôi luôn cảm thấy sắc mặt của Cố Ngôn Đình lạnh đến dọa người", hệ thống nói, "Anh ta sẽ không phải muốn nhằm vào cô làm cái gì chứ?"