Chương 21: Phiên ngoại Tống Kỳ Nhiên - Hạ

"Hàm số y=(3m-1)x-m, y giảm theo chiều tăng của x, đồ thị hàm số không đi qua góc phần tư thứ nhất, giá trị của m là?"

"Ưʍ... Ưm nha... Tưởng Tưởng, Tưởng Tưởng không biết..."

"Tưởng Tưởng đi học không nghiêm túc, sao lại tính không ra?" Trên tay Tống Kỳ Nhiên lại tăng thêm lực đạo.

"A..." Hai chân cô mở ra ngồi trên đùi anh, bên dưới trần như nhộng, một bàn tay vuốt ve hoa tâm, ngón tay ở trên hạt đậu hồng khảy khảy lôi kéo, tiểu hoa huyệt bị chơi ướt dầm dề chảy nước. Trên người cô mặc một chiếc áo ba lỗ, tay anh từ cổ áo dò xét đi vào, cầm tiểu nhũ bao nhẹ nhàng xoa nắn, miệng anh cũng không nhàn rỗi, ngậm lấy vành tai cô giảng bài.

Cô gái nhỏ sao có thể chịu đựng được đùa giỡn như vậy, trong lòng không có tâm tư nghe giảng, bút trong tay cầm không chắc, chỉ biết giương cái miệng lên nhỏ giọng rầm rì.

Sau khi hai người nói rõ tâm tư của mình, buổi tối hôm đó vượt quá giới hạn xong, chỉ cần ba mẹ Cố Tưởng Tưởng không ở nhà, hai người sẽ ôm ôm sờ sờ, Tống Kỳ Nhiên không làm cô tiết vài lần thì không bỏ qua. Anh rất thích bộ dạng cao trào đầy nước mắt của cô, nhìn rất đáng thương.

Ngón tay đẩy cánh hoa ra chui vào trong, tầng tầng lớp lớp mị thịt ép chặt như là đuổi kẻ xâm nhập đi ra ngoài, đáng tiếc thịt non quá mềm còn ngón tay thì quá cứng, anh chỉ đành duỗi một ngón tay cho vào.

"A... Kỳ Nhiên ca ca, đừng, đừng chọc vào..." Cố Tưởng Tưởng sợ hãi vặn vẹo mông nhỏ.

"Miệng nhỏ phía dưới của Tưởng Tưởng đang mυ"ŧ lấy ngón tay ca ca, rõ ràng là muốn ca ca đi vào." Tống Kỳ Nhiên thọc vào rút ra, miệng nhỏ ướŧ áŧ lúc đóng lúc mở, nơi ngón tay thọc vào bắt đầu chảy nước.

"Tưởng Tưởng thật tham lam, cái miệng bên dưới chảy nhiều nước miếng như vậy, thích ăn ngón tay của ca ca phải không?" Tống Kỳ Nhiên liếʍ cổ cô, nói.

"Ưm a... Không, không cho nói..." Thân thể Cố Tưởng Tưởng mẫn cảm, mau chóng cảm thấy thú vị, tiểu hoa huyệt càng thêm thả lỏng. Ngón tay anh lại dò xét vào bên trong, chạm được một tầng lá mỏng liền không dám động, rút ra một chút rồi lại thọc vào rút ra.

"A... Kỳ Nhiên ca ca... Tưởng Tưởng thấy lạ quá..." Cố Tưởng Tưởng khóc nghẹn.

"Nơi nào lạ?"

"Muốn, muốn đi tiểu... Kỳ Nhiên ca ca cắm người ta như vậy, người ta muốn đi tiểu..." Cố Tưởng Tưởng vừa nói vừa nâng mông nhỏ làm ngón tay càng thêm sâu.

"Tưởng Tưởng không sợ, chốc nữa sẽ càng thoải mái..." Ngón tay anh tăng thêm tốc độ, đè lấy âm đế mạnh mẽ cọ xát.

"A —— không, không cần làm nơi đó ——" Cố Tưởng Tưởng kinh hoảng thất thố giãy giụa, Tống Kỳ Nhiên véo hai đầu nhọn ở vυ", cơ thể cô lại mềm xuống.

"A a..." Cái miệng bên dưới bị cắm, mặt trên vυ" cũng bị đùa bỡn, Cố Tưởng Tưởng mềm nhũn dựa vào ngực Tống Kỳ Nhiên, trong miệng vô thức phát ra rêи ɾỉ. Một dòng điện mãnh liệt truyền đến, tiểu hoa huyệt phun ra một lượng dâʍ ŧᏂủy̠, miệng huyệt run rẩy không thôi, cả người cô phát run không nói nên lời.

Để cô nghỉ ngơi một chút, Tống Kỳ Nhiên lại bế cô nằm lên bàn, từ phía sau giữ trụ mông nhỏ vừa hôn vừa gặm, cho đến khi gặm cắn tiểu hoa huyệt chảy nước mới đứng lên đem đại dươиɠ ѵậŧ kẹp ở bắp đùi thao làm.

"Ưm a... Kỳ Nhiên ca ca... Anh nhẹ một chút..." Cô bị cắm đến thoải mái, rầm rì làm nũng.

"Tiểu da^ʍ oa, ca ca cắm em như vậy mà cũng hứng được." Tống Kỳ Nhiên vỗ mông cô, khiến cô vặn vẹo.

"Shhh —— đừng nhúc nhích." Tống Kỳ Nhiên chế trụ mông cô mạnh mẽ thao, làm tiểu nha đầu không còn tâm tư nói chuyện, tiểu hoa huyệt tiết hết đợt này đến đợt khác, tận đến lúc Tống Kỳ Nhiên bắn ra mới lười nhác ôm cô vào phòng tắm rửa sạch.

___________________________________________________________________

"Kỳ Nhiên ca ca!" Cố Tưởng mặc như một quả bóng lăn về phía Tống Kỳ Nhiên, nhào vào lòng anh, "Tưởng Tưởng rất nhớ anh!"

"Ca ca cũng nhớ Tưởng Tưởng," Tống Kỳ Nhiên khóe miệng tươi cười, nhẹ nhàng ôm chặt cô, "Tưởng Tưởng đã lớn." Một năm rưỡi trôi qua, Cố Tưởng Tưởng đã lên lớp mười, cái đầu cũng cao lên chút.

"Kỳ nghỉ lần này anh ở lại trong bao lâu?" Cố Tưởng Tưởng cười hì hì vuốt tóc anh.

"Trước khai giảng ba ngày thì đi, có thể có nhiều thời gian ở cùng em." Tống Kỳ Nhiên hôn tay cô.

"Kỳ Nhiên ca ca thật tốt ~~~" Cố Tưởng Tưởng ngẩng đầu hôn cằm anh, nắm tay đi về phía nhà anh, cha mẹ Tống Kỳ Nhiên đều không ở nhà, nên hôm nay anh mới đưa cô qua.

"Thật sự muốn thành đại cô nương rồi sao..." Tống Kỳ Nhiên một tay trụ lấy, liếʍ đầṳ ѵú nói.

"A... Kỳ Nhiên ca ca..." Cố Tưởng mềm như thác nước, trần trụi nằm trên giường mặc cho đối phương đòi hỏi.

"Mới mấy tháng không gặp, nơi này của Tưởng Tưởng lớn lên không ít..." Tống Kỳ Nhiên đem đầṳ ѵú vào trong miệng tinh tế nhấm nháp, hai khỏa nhòn nhọn trơn mềm làm anh hận không thể nuốt vào.

"Ưm ~ Kỳ Nhiên ca ca ~~" Cố Tưởng Tưởng nâng chân lên vuốt ve eo Tống Kỳ Nhiên, trong mắt đầy ý xuân nhìn anh.

"Tưởng Tưởng đừng nóng vội, ca ca sẽ cho em." Tống Kỳ Nhiên tách hai đùi cô, tiểu hoa huyệt kiều nộn đã chảy ra mật ngọt, tiểu trân châu sáng lấp lánh hấp dẫn người hái, "Tưởng Tưởng thật mẫn cảm, ướt rồi..."

Dứt lời, Tống Kỳ Nhiên cúi đầu ăn tiểu hoa huyệt, đầu lưỡi linh hoạt chui vào mật động đem mật nước tiến vào trong miệng, liếʍ từ trong ra ngoài rồi mới đến tiểu trân châu, câu, gảy, hút, cắn, trêu đùa một phen khiến Cố Tưởng Tưởng quân lính tan rã, tiểu huyệt nhi tiết hai lần.

"A... Từ bỏ... Tưởng Tưởng từ bỏ..." Cố Tưởng Tưởng khẽ kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ đầy đáng thương.

"Được rồi, từ bỏ, Tưởng Tưởng giúp ca ca... Ca ca nhớ em muốn chết... Mỗi buổi tối đều nghĩ đến em, phóng thích một lần mới ngủ được..." Tống Kỳ Nhiên trong miệng nói lời thô tục, đem hai chân cô dựng đứng lên, ngựa quen đường cũ lao vào giữa hai chân.

Đại dươиɠ ѵậŧ cọ qua đỉnh âm đế, Cố Tưởng Tưởng khóc lóc đấm đá cũng không ngăn được anh, đến tận khi cô tiết ra nhiều lần, Tống Kỳ Nhiên mới bắn ra, ôm cô dỗ dành.

Hai người gạt người lớn kết giao đã hai năm, Tống Kỳ Nhiên vẫn luôn khắc chế chính mình không vượt qua phòng tuyến cuối cùng, tiểu cô nương ở trong lòng anh là bảo bối trân quý nhất, quyết không thể để cô mới còn nhỏ đã bị thương. Anh chiều cô thương cô, chỉ hy vọng cô đến tuổi rồi cưới cô, đem cô về nhà cả đời cưng chiều. Nhìn bé con trong lòng ngực ngủ say, Tống Kỳ Nhiên thở dài, Tưởng Tưởng, nhanh lớn lên đi, ca ca chờ không kịp......

Tuy rằng Cố Tưởng Tưởng không dám nói chuyện của mình và Tống Kỳ Nhiên cho ba mẹ nhưng thời điểm học lớp mười một cô không nhịn được đã nói cho Thường Hạo, phản ứng đầu tiên của Thường Hạo chính là muốn đi tìm Tống Kỳ Nhiên liều mạng, hắn cảm thấy Tống Kỳ Nhiên đây là dụ dỗ Cố Tưởng Tưởng, hắn cùng Tưởng Tưởng mới bao nhiêu tuổi, Tống Kỳ Nhiên bao nhiêu tuổi, lừa gạt một cô bé quả thực không bằng cầm thú! Cố Tưởng Tưởng nhất thời không nói nên lời, hung hăng nhéo Thường Hạo mấy cái, tức giận nói, "Tớ như thế nào cậu còn không biết sao? Cậu nhìn tớ giống kẻ ngốc sao? Coi như đôi khi tớ cũng làm cho mơ hồ, nhưng việc lớn như thế này sao có thể hồ đồ? Hơn nữa tớ cùng anh ấy lại không phát sinh chuyện gì, cậu kích động làm cái gì."

Là không đi đến bước cuối cùng, nhưng trước đó cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, nhưng Cố Tưởng Tưởng là ai, cô đúng lý hợp tình nhưng một chút sẽ không chột dạ, bởi vậy nói ra chính là đường hoàng nói có sách mách có chứng, Thường Hạo bị cô nói ỉu xìu, gục đầu xuống, "Không phải tớ sợ cậu bị làm hại sao..."

"Sợ thua thiệt cái gì, từ trước đến nay chỉ có tớ mới để cho người khác ăn mệt! Hừ! Tóm lại coi cậu là bạn tốt mới nói cho cậu, cậu đừng có lắm miệng, bằng không tớ với cậu tuyệt giao!" Cố Tưởng Tưởng ra đòn sát thủ.

Thường Hạo lập tức kinh sợ, giữ chặt Cố Tưởng Tưởng lấy lòng cô: "Được được, tớ không nói, cậu đừng nóng giận, nhưng cậu cũng phải cẩn thận, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, trước mặt cậu thì tốt, nhưng ở chỗ khác thì không nhất định đâu, nếu không tớ giúp cậu thăm dò..."

"Chúng tớ đã kết giao hơn hai năm, có cái gì xấu đã sớm nhìn ra, không có việc gì đâu..." Cố Tưởng Tưởng không chút nào để ý mà nói.

"Tưởng Tưởng cậu không thể nói như vậy, dù sao cuối tuần này cũng không có việc gì, anh ta không phải là bạn trai cậu sao? Trường học của anh ta ngay thành phố kế bên, ngồi cao tốc một ngày đến rồi về, chúng ta đi đến trường học tìm anh ta cho anh ta một cái kinh hỉ, thuận tiện có thể nhìn xem lúc cậu không ở bên, anh ta là người như thế nào, được không?"

"Này..." Cố Tưởng Tưởng hơi do dự, thực ra đã hai tháng không gặp Tống Kỳ Nhiên rồi, việc học tập của anh cũng tương đối bận, không thể mỗi tháng đều trở về thăm cô, chạy tới cho anh một cái bất ngờ cũng không tồi bèn gật đầu đồng ý, "Vậy đi, nhưng mà nói trước, cậu không được vô lễ với anh ấy."

"Đã biết!" Trong lòng Thường Hạo ghen tuông ngập trời, hận chết cái tên Tống Kỳ Nhiên kia, mới hai năm mà Tưởng Tưởng đã che chở anh ta, hơn nữa là hai năm! Lại còn giấu diếm mình hai năm!! Chính mình cùng Tưởng Tưởng là mười năm giao tình! Đó là mặc chung một cái quần lớn lên! Để xem lần này mình phải vạch trần bộ mặt thật của lão già đó!

Rất nhanh đã đến cuối tuần, Cố Tưởng Tưởng cùng Thường Hạo cải trang, thực ra cũng chỉ là thêm một cái mũ rồi đeo kính râm, xuống tầu cao tốc, hai người đi thẳng đến trường học của Tống Kỳ Nhiên. Vào khuôn viên trường đi vài vòng vẫn không tìm được, Cố Tưởng Tưởng đói nên mua cái kem ăn, vừa ăn vừa không thèm để ý mà ngắm phong cảnh, trường đại học của Tống Kỳ Nhiên điều kiện thật tốt, lúc mơ màng ngủ, liền nghe thấy Thường Hạo lắp bắp nói: "Tưởng, Tưởng Tưởng, cậu nhìn xem đó có phải Tống Kỳ Nhiên..."

Cố Tưởng Tưởng xoay đầu, nhìn thấy Tống Kỳ Nhiên cùng nữ sinh xa xa mà đến gần, tay nữ sinh kia còn thân mật kéo cánh tay Tống Kỳ Nhiên, thi thoảng còn cười với anh, mà biểu tình của anh cũng thực ôn nhu, vài lần còn xoa đầu nữ sinh kia.

Cây kem trong tay Cố Tưởng Tưởng rơi xuống đất, Thường Hạo nói cái gì cô đều nghe không rõ.

Cùng ngày cô bị Thường Hạo đưa trở về, vừa về tới nhà liền ôm lấy Thường Hạo khóc lớn, Cố ba Cố mẹ đều nôn nóng vây quanh cô hỏi làm sao vậy, Thường Hạo ấp úng không biết nói thế nào, Cố Tưởng Tưởng lại khóc một trận, cô lau nước mắt nói với ba mẹ, đương nhiên chỉ nói cùng Tống Kỳ Nhiên kết giao cùng sự việc ngày hôm nay, chứ không nhắc đến những thứ nhạy cảm kia. Cố ba Cố mẹ sáng tỏ, đã sớm nói qua chỉ cần cô không chậm trễ việc học tập, bảo vệ tốt chính mình, lên cấp ba nói chuyện tình cảm cũng không sao, chỉ là không nghĩ tới tiểu tử thối mà mình tín nhiệm lại bắt nạt con gái, Cố ba tức giận muốn đi tìm Tống Kỳ Nhiên tính sổ, Cố Tưởng Tưởng bèn giữ chặt ông, "Ba ba, thôi quên đi, về sau con không bao giờ muốn nhìn thấy anh ấy, chúng ta chuyển nhà đi, con không nghĩ muốn ở lại đây."

Căn phòng nơi đây có những ký ức ngọt ngào giữa cô và Tống Kỳ Nhiên, cô sợ mình nhìn thấy lại đau lòng, một người đối với cô tốt như vậy, hôm nay lại cho cô một đả kích đầy tàn nhẫn.

Cố ba gật đầu: "Được rồi, nghe con gái, đúng lúc chuyện làm ăn ở thành phố C cũng đang thuận lợi, chúng ta qua bên kia đi."

Gia đình cô rất mạnh mẽ và kiên quyết, ngay ngày hôm sau đếm trường làm thủ tục chuyển trường cho cô, rất nhanh chuyển đến thành phố C, không bao lâu, Thường Hạo cũng chuyển trường cùng, Cố Tưởng Tưởng lúc đầu nhìn thấy hắn cũng giật mình nhưng cao hứng nhiều hơn, đây là chuyện về sau tạm thời không đề cập đến.

Mối tình đầu của Cố Tưởng Tưởng cứ như vậy mà kết thúc, cô chuyển nhà sau đó cũng nhắn một tin chia tay với Tống Kỳ Nhiên, di động của cả nhà cũng đều kéo đen số của anh, khi Tống Kỳ Nhiên hoang mang rối loạn chạy tới nhà và trường học tìm cô, đã là vườn không nhà trống.

~~~~~~~~~

Ấn sao ủng hộ tui nhen ^^